当涂赵炎少府粉图山水歌

é méi gāo chū 西 tiān luó zhí nán míng lián
míng gōng huī cǎi shān zǒu hǎi zhì yǎn qián
mǎn táng kōng cuì sǎo chì chéng xiá cāng yān
dòng tíng xiāo xiāng miǎo mián sān jiāng qíng huí yán沿
jīng tāo xiōng yǒng xiàng chù zhōu guī nián
zhēng fān dòng xuán piāo suí fēng luò tiān biān
xīn yáo duàn xìng nán jǐn shí dào sān shān diān
西 fēng zhēng róng pēn liú quán héng shí shuǐ chán yuán
dōng qīng shēn lín shù kōng qiān mián
zhōng míng mèi shī zhòu yǐn tīng míng chán
zhǎng sōng zhī xià liè duì zuò nán chāng xiān
nán chāng xiān rén zhào zi miào nián luò qīng yún shì
sòng tíng shì luó zhòng bīn yǎo rán zài dān qīng
fěn ān zhēn zhēn xiān quán shēn
ruò dài gōng chéng líng táo huā xiào shā rén
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《当涂赵炎少府粉图山水歌》是唐代大诗人李白为友人赵炎所画的粉画山水的题画诗。此诗通过对一幅山水壁画的传神描叙,再现了画工创造的图景,再现了观画者的心理活动,表现出诗人神与物游的审美情趣,篇末表达了诗人向往出世的愿望。诗人把对画家的赞美、画的内容和自己看画的感受,交织在一起,写得情景交融而又层次分明,视野开阔,气势磅礴,表现了诗人高超的艺术手法。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。