老将行

shào nián shí èr shí shí xíng duó
shè shā zhōng shān bái é kěn shù xià huáng ér
shēn zhuǎn zhàn sān qiān jiàn céng dāng bǎi wàn shī
hàn bīng fèn xùn bēng téng wèi
wèi qīng bài yóu tiān xìng guǎng广 gōng yuán shù
cóng zhì biàn便 shuāi xiǔ shì shì cuō tuó chéng bái shǒu
shí fēi jiàn quán jīn chuí yáng shēng zuǒ zhǒu
páng shí mài hóu guā mén qián xué zhòng xiān shēng liǔ
cāng máng lián qióng xiàng liáo luò hán shān duì yǒu
shì lìng shū chū fēi quán yǐng chuān kōng shǐ使 jiǔ
lán shān xià zhèn yún jiāo chí wén
jié shǐ使 sān nián shào zhào shū dào chū jiāng jūn
shì tiě xuě liáo chí bǎo jiàn dòng xīng wén
yuàn yān gōng shè tiān jiàng chǐ lìng yuè jiǎ míng jūn
xián jiù yún zhōng shǒu yóu kān zhàn gōng xūn
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《老将行》是唐代诗人王维所作的一首七言古诗,此诗写一老将年少勇战,转战沙场,后因“无功”被弃,然而他自不服老,在边地烽火重燃时,壮心复起,仍想为国立功。全诗分三部分,开头十句是第一部分,写老将青少年时代的智勇、功绩和不平遭遇;中间十句为第二部分,写老将被遗弃的清苦生活;最后十句为第三部分,写边烽未息,老将时时怀着请缨卫国杀敌的衷肠。全诗大量用典,层次分明,几乎句句对仗,自始至终洋溢着爱国激情,格调苍凉悲壮,但哀而不伤。

作者简介

王维

王维(诗佛)

唐朝著名诗人

王维(701—761),字摩诘,号摩诘居士,河东蒲州(今山西运城)人,有“诗佛”之称,与孟浩然合称“王孟”。开元进士。累官至给事中。前期写过一些以边塞题材的诗篇,但其作品最主要的则为山水诗,通过田园山水的描绘,宣扬隐士生活和佛教禅理;体物精细,状写传神,有独特成就。兼通音乐,工书画。有《王右丞集》。