病后遇王倚饮赠歌

bìnghòuwángyǐnzèng
lín jiǎo fèng zuǐ shì shí jiān jiāo xián xiàn
shàng kàn wáng shēng bào huái怀 zài yóu xiàn
qiě wáng shēng wèi chóu zhī jiàn gān pín jiàn
jiàn dòng něi chǐ duō bìng chén nián jiàn
wáng shēng guài yán è yún zhěn jiān nán biàn
nüè sān qiū shú rěn hán bǎi xiāng jiāo zhàn
tóu bái yǎn àn zuò yǒu zhī ròu huáng zhòu mìng xiàn线
wéi shēng āi wèi píng wèi zhì měi yáo shàn
qiǎn rén xiàng shì shē xiāng jīng huàn chū fáng qīn zhuàn
cháng ān dōng suān qiě 绿 jīn chéng jìng liàn
jiān qiú háo qiě xiān dòu jiǔ xié zhōng yàn
rén qíng wǎn shuí lìng shǒu jiǎo qīng xuán
lǎo wéi xìn dāng shí kuàng shēn juàn
dàn shǐ使 cán nián bǎo chī fàn zhǐ yuàn shì cháng xiāng jiàn
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《病后遇王倚饮赠歌》是唐代诗人杜甫创作的一首七言古诗,此诗写作者对青年友人王倚的热忱招待以及他的古道热肠表示盛情赞叹,因诗中有着发自内心的真情而感人至深。全诗语言平易,情感深挚。

作者简介

杜甫

杜甫(诗圣)

唐代著名现实主义诗人

杜甫(712—770),字子美,自号少陵野老。举进士不第,曾任检校工部员外郎,故世称杜工部。宋以后被尊为“诗圣”,与李白并称“李杜”。其诗大胆揭露当时社会矛盾,对穷苦人民寄予深切同情,内容深刻。许多优秀作品,显示了唐代由盛转衰的历史过程,因被称为“诗史”。在艺术上,善于运用各种诗歌形式,尤长于律诗;风格多样,而以沉郁为主;语言精炼,具有高度的表达能力。存诗一千四百多首,有《杜工部集》。

参考资料

  • [1]彭定求 等.全唐诗(上).上海.上海古籍出版社.1986.516
  • [2]韩成武 张志民.杜甫诗全译.石家庄.河北人民出版社.1997.83-85