题海天落照图后

hǎi tiān luò zhào xiāng chuán xiǎo jiāng jūn zhāo dào zuò xuān cáng zhī nián wèi cháng shú liú suǒ shōu zhuǎn luò chéng tāng shì
jiā jìng zhōng yǒu jùn shǒu yán míng fēn zi zhī tāng jiàn xiāo fēi cháng nǎi yán chóu yīng shí bié shì běn jiāng wèi diān jiǎo kuài ér wèi yuàn jiā suǒ
shǒu shén jiāng zhì tāng huò yīn chén děng sān shī chóu běn hòu ér chū zhēn yāo suǒ shàn péng kǒng jiā bèi zhì jiǔ bié sān hòu guī shǒu shǒu guī jiā míng huà jìn qiān juǎn jiē chū xià
xún zuò tiān lóng qìng chū zhōng guì xié chū shén ài shǎng wèi xià xiǎo dāng qiè zhī shí zhū zhōng lǐng zhòng gòu zhōng guì shén xiǎo dāng ér tóu zhū huǒ guǐ yǒu qiū shì
yàn zhōng wén zhī shí rén xiāng kǎi tàn miào yǒng jué jīn nián chūn guī yān yuán tāng shì ǒu chóu běn jiàn shòu wèi jīng lùn zhí shōu zhī
àn xuān huà chēng zhāo dào yǒu luò zhào hǎi àn èr yán suǒ wèi hǎi tiān luò zhào zhě zhī yǒu yǒu shòu jīn piáo yìn fǒu cóng biàn zhèng lín zhī miào nǎi ěr yīn xiǎng jiàn lóng zhǔn gōng zhī jīng shì
shí shí zhǐ rén lín běn jiǎn shǎo xuān shì xìn běn lán tíng zāi lǎo rén chán yǎn jīn bǎo wèi hòu
复制 复制

作品简介

《题海天落照图后》是明代文学家王世贞创作的一篇散文。文章前半部分描述了名画屡遭磨难,数易其主的经历,揭露了朝廷权奸严世蕃的贪暴行为,透露出作者强烈的激愤之情;后半部分写作者收购仇英摹本的情况,迸发了复得名画的惊喜之情。全文围绕《海天落照图》的命运展开一系列曲折起伏的叙述,通过人们对其惜之、夺之、轻之、窃之、赐之、叹之的种种行状,一方面显示了此画的珍贵,另一方面也刻画了人品高下不一的人物群像,展示了那个时代现实社会的人情世态。在风格上,全文前半部分压抑而含蓄,后半部分明快而直露,两相对照,各显其妙。

作者简介

王世贞

王世贞

明代文学家、史学家,后七子领袖

王世贞(1526—1590),字元美,号凤洲,又号弇州山人,明朝太仓(今江苏太仓)人。嘉靖二十六年(1547年)进士,授刑部主事,屡迁员外郎、郎中,又为青州兵备副使。迁浙江右参政、山西按察使,又历广西右布政使,入为太仆寺卿。万历二年(1574年)以右副都御史抚治郧阳,数奏陈屯田、戍守、兵食事宜。因忤张居正罢官。屡起屡罢,久之,起为南京兵部右侍郎,擢南京刑部尚书,以疾辞归。“后七子”领袖之一。有《弇州山人四部稿》《弇山堂别集》《艺苑卮言》《史乘考误》等。