赠别从甥高五

zèngbiécóngshēnggāo
gāo tài shān fán
xián shēng míng yuè shēng jià dòng tiān mén
néng chéng zhái xiāng jiǎn wèi yáng yuán
guǎ chóu lüè gōng míng ān suǒ cún
zhì shéng qióng yuán
zhōng jùn kōng táng shàng zuì rén xuān
huáng jīn jiǔ qìng wèi bào jiāo ēn
wén jūn lǒng 西 xíng shǐ使 jīng xīn hún
ěr gòng piāo yáo yún tiān fēi fān
jiāng shuǐ liú huò juǎn xīn nán lùn
pín jiā xiū hǎo zhuō jué fán
sān cháo kōng cuò duì fàn què cán yuān
xiào fēi shēng shì duō kuò
wàn fèn xiàng shuí kāi huō
tiān yún shēn nǎi háo
jiàn duān tài bāo kuò
dào lín kōng chóu
gān dǎn chǔ yuè shān qīn chóu
yún lóng ruò xiāng cóng míng zhǔ huì jiàn shōu
chéng gōng jiě xiāng fǎng访 shuǐ táo huā liú
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《赠别从甥高五》为唐代大诗人李白写给其外甥高五的一首赠别诗,此诗描述赠意别情,赞扬高五,又抒怀抱,似为对自己一生之总概括,蕴含无限之悲痛、感慨与愤激,反映了诗人入世出世的复杂心情。全诗格调开阖雄健,而又有浓郁顿错之致,言近旨远,意在言外,余味无穷。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。

参考资料

  • [1]彭定求 等.全唐诗(上).上海.上海古籍出版社.1986.398
  • [2]詹福瑞 等.李白诗全译.石家庄.河北人民出版社.1997.383-385