流民叹

shuò fāng pín nián hǎo zhǒng chūn qiū
ěr lái hòu zhōng zhèn yǒu shì áo dài sān shān yóu
qīng qiáng cuī dòng lǎo ruò yuān shēng wèi dìng suí hóng liú
wén huà shuǐ fèi shí jiǔ shēng tóu
shāo wén chán yuān shù wàn běi zhī zhōu
lèi lèi qiǎng xiāng jiān wèn shě suǒ gēng niú
chū lái yóu kuàng jiē ěr hòu zhì jiāng
shǐ shǒu lìng zhēn fēn yōu míng zhào āi tòng
miào táng yòng shí yǎn qián jiàn ān
shū yuǎn zhī móu wèi chén shì shàng sān yán huò chéng
huò zāi liú xíng shí yáo tāng shuǐ hàn rén zhī
huán hóu zhī chū zhèng biǎn què qín shǐ zhì bìng
tóu jiāo yíng qīng dān néng mín mìng
suī rán yóu yuàn chūn lüè jiǎng zhōu gōng shí èr zhèng
fēng shēng qún kǒu fāng chū lǎo shēng cháng tán xìng tīng zhī
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《流民叹》是宋代书法家、文学家黄庭坚所作的一首杂言古诗,此诗先描写震灾以及水灾后,百姓无家可归的景象;接着诗人用“尧汤水旱”“讳疾忌医”等典故,认为赈济灾荒,救民于水火要未雨绸缪,表现了作者爱国忧民的情怀。全诗情感深沉,用典恰切。

作者简介

黄庭坚

黄庭坚

北宋文学家、书法家、江西诗派开山之祖

黄庭坚(1045—1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西修水)人。治平年间进士。宋哲宗时以校书郎为《神宗实录》检讨官,迁著作佐郎。后因修史“多诬”遭贬。早年以诗文受知于苏轼,与张耒、晁补之、秦观并称“苏门四学士”。与苏轼齐名,世称“苏黄”。诗以杜甫为宗,有“夺胎换骨”、“点铁成金”之论,风格奇硬拗涩,开创江西诗派,在宋代影响颇大。又能词。兼擅行书、草书,为“宋四家”之一。有《山谷集》《山谷琴趣外篇》。