项脊轩志

xiàng xuān jiù nán shì jǐn fāng zhàng róng rén bǎi nián lǎo chén shèn xià zhù měi àn shì zhì zhě yòu běi xiàng néng guò hūn shāo wéi xiū shǐ使 shàng lòu qián chuāng yuán qiáng zhōu tíng dāng nán yǐng fǎn zhào shì shǐ dòng rán yòu zhí lán guì zhú tíng jiù shí lán shǔn suì zēng shèng jiè shū mǎn jià yǎn yǎng xiào míng rán zuò wàn lài yǒu shēng ér tíng jiē xiǎo niǎo shí lái zhuó shí rén zhì sān zhī míng yuè bàn qiáng guì yǐng bān fēng yǐng dòng shān shān ài
rán duō duō bēi xiān shì tíng zhōng tōng nán běi wéi dài zhū cuàn nèi wài duō zhì xiǎo mén qiáng wǎng wǎng ér shì dōng quǎn 西 fèi páo ér yàn tīng tíng zhōng shǐ wéi wéi qiáng fán zài biàn jiā yǒu lǎo cháng xiān èr shì xiān zhī shèn hòu shì 西 lián zhōng guī xiān cháng zhì
měi wèi yuē mǒu suǒ ér
yòu yuē zài huái怀 ér niáng zhǐ kòu mén fēi yuē ér hán shí cóng bǎn wài xiāng wéi yìng
wèi shù shū xuān zhōng guò yuē ér jiǔ jiàn ruò yǐng jìng zài lèi láng
shǒu mén yuē jiā shū jiǔ xiào ér zhī chéng dài
qǐng zhī chí xiàng zhì yuē tài cháng gōng xuān jiān zhí cháo dāng yòng zhī
zhān zài zuó lìng rén cháng háo jīn
xuān dōng cháng wéi chú rén wǎng cóng xuān qián guò jiōng yǒu ér jiǔ zhī néng yīn biàn rén xuān fán zāo huǒ fén dài yǒu shén zhě
xiàng shēng yuē shǔ qīng shǒu dān xué jiǎ tiān xià hòu qín huáng zhù huái怀 qīng tái liú xuán cáo cāo zhēng tiān xià zhū kǒng míng lǒng zhōng fāng èr rén zhī mèi mèi shì zhī zhī chǔ bài zhōng fāng yáng méi shùn wèi yǒu jǐng rén zhī zhī zhě wèi kǎn jǐng zhī
wéi zhì hòu nián lái guī shí zhì xuān zhōng cóng wèn shì huò píng xué shū guī níng shù zhū xiǎo mèi yuē wén jiā yǒu qiě wèi hòu liù nián shì huài xiū hòu èr nián jiǔ bìng liáo nǎi shǐ使 rén nán zhì shāo qián rán hòu duō zài wài cháng
tíng yǒu shù zhī nián suǒ shǒu zhí jīn tíng tíng gài
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《项脊轩志》是明代文学家归有光所作的一篇回忆性记事散文,全文以作者青年时代朝夕所居的书斋项脊轩为经,以归家几代人的人事变迁为纬,真切再现了祖母、母亲、妻子的音容笑貌,也表达了作者对于三位已故亲人的深沉怀念。作者借一轩以记三代之遗迹,睹物怀人,悼亡念存,叙事娓娓而谈,用笔清淡简洁,表达了深厚的感情。全文语言自然本色,不事雕饰,不用奇字险句,力求朴而有致,淡而有味,营造出一种清疏淡雅的感觉。该散文被编入多种版本的中学语文课本(编入时多有删减)。

作者简介

归有光

归有光

明代中期散文家、官员

归有光(1506—1571),字熙甫,又字开甫,别号震川,自号项脊生,世称“震川先生”,昆山(今江苏省昆山市)人,后徙居嘉定(今上海市嘉定区)。归有光是“唐宋八大家”与清代“桐城派”之间的桥梁,与王慎中、唐顺之、茅坤并称为“唐宋派”,著有《震川先生集》。