李肱所遗画松诗书两纸得四十韵

wàn cǎo liáng kāi sōng
qīng shān biàn cāng hǎi shù shēng fēng
gēn miǎo zhí chēng hóng鸿 méng
duān jūn zi shēn tǐng ruò zhuàng shì xiōng
jiū zhī shì yāo jiǎo pán kōng
yòu jīng chī zǒu bēn yún féng
sūn zhī zhuó qiú rōng
zōu diān ruǎn méi dài nóng
shì jiǔ xuàn jīng shū biàn huī róng
sǒng xuē zhèng chóu zhí ē xuán fēng
yòu dòng fáng lěng cuì bèi zhāng qióng lóng
ruò luó píng dàn zhuāng yán róng
měng ruò zhēng shén gōng
yàn què cháng chōng chōng
xiāng lán kuì shāng zhú cán kōng zhōng
chéng ruì fèng kān cáng xíng lóng
huái shān guì yǎn jiǎn shǔ jùn sāng zhòng tóng
zhī tiáo liàng miǎo cuì líng yóu tóng
wén xián yáng jìn shuō shān nóng
huò zhe xiān rén hào huò fēng
zhōng nán qīng dōu yān yáo xiāng tōng
ān zhī 西 nán fēng
měi rén qīng xìng zhòng zhī yóu yuè zhōng
bǎo shí jiǔ xiāng qiān wàn zhòng
dàn guǐ kàn shì chóu dié zhāng luán tóng罿
chì zhōng yào hài shì fēi jiē cōng cōng
shēng hǎi yuè jiàn shuāng jiāo péng
píng shēng zhōng wán sàn shī suí tóng
wén zhào yāo jìng shén jiàn fēng
shēn huì yǒu wèi fán méng
rén bǐng pàn suǒ cóng
ér wèi zhě kāi yán pěng líng zōng
bào míng qín xuán zhī zhēn zhū lóng
shì shí fāng shǔ xià zuò nèi ruò yán dōng
xiè xué xiān yáng dōng
qiān zhū jǐn ruò qióng yáo gōng
kǒu yǒng xuán yún shǒu jīn róng
nóng ǎi shēn xiù yìng láng gān zhōng
bēi zāi duò shì wǎng zhī ruò gōng
xíng tiān tán shàng hǎi gāo tóng tóng
zhōng luán guī chí sāng wēng
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《李肱所遗画松诗书两纸得四十韵》是唐代诗人李商隐所作的 一首五言古诗。此诗以画松入手,以“青山遍沧海,此树生何峰”总领全诗,一语贯下,描摹画中之松的遒劲、刚硬与美感并存之态,又引旧事,以见松之非凡物,并由画中之松凛然之态联想到青松的近君之态,然后借画寓思,反复夸赞此画鬼斧神工,相信宝物不凡定不会蒙尘,最后由画中之松转入真松,由艺术欣赏转入现实处境的选择。全诗描摹细致,波澜叠起,颇见艺术功力。

作者简介

李商隐

李商隐(七律圣手)

晚唐著名诗人

李商隐(813—858),字义山,号玉溪生,怀州河内(今河南沁阳)人。开成进士。曾任县尉、秘书郎和东川节度使判官等职。因受牛李党争影响,被人排挤,潦倒终身。所作咏史诗多托古以讽时政,无题诗很有名。擅长律绝,富于文采,构思精密,情致婉曲,具有独特风格。然有用典太多,意旨隐晦之病。与温庭筠合称“温李”,与杜牧并称“小李杜”。有《李义山诗集》。