寄刘孝叔

jūn wáng yǒu zhū jiāo zhuī tóng shān zhù tóng
lián piān sān shí jiāng jūn zǒu 西 lái kāi
nán shān zuò chē zhóu dōng hǎi tuó màn zhàn
hàn liú bēn zǒu shuí gǎn hòu kǒng jūn xìng zhì
bǎo jiǎ lián cūn tuán wèi biàn fāng tián sòng dié fēn
ěr lái shǒu shí jiàng xīn shū jué gēn zhū qióng mài
zhào shū xìn shēn hòu néng qiǎn báo kōng láo
píng shēng xué wèn zhǐ liú zhòng shēng shuí shù
lìng zòu fèng jiāng chú cāng chuī
kuàng lián nián jǐn niè cǎo dàn
jīn nián xuě yīng shí yòu bào huáng chóng shēng chì
yōu lái zhǎn qiáng zuì zhāi kōng
gōng chú shí shēng yān gèng wàng hóng qún yán
rén shān zhōng xìn zhǐ yǒu dāng guī bié
fāng jiāng què shǔ tōu tài cāng wèi kěn guān guà shén
xìng zhàng rén zhēn dào píng cháo fēi xiǎo
cóng fāng guān gài nào guī zuò èr zhè shān zhǔ
gāo zōng diào yǐn céng zān
nián xiāng cóng shū wèi wèn dào tán
shì jiāng guān wǎng yuán wèi jǐn
gōng jiā zhǐ zài zhá shàng shàng yǒu bái yún bái
yīng lián jìn tuì退 huáng huáng gèng ān xīn jiào chū
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《寄刘孝叔》是北宋文学家苏轼创作的一首七言古诗,此诗前十四句为讥时,讥刺宋神宗、王安石主张对外用兵,对内变法,本想富国强兵,但因急于求成,用人不当,结果事与愿违,乱政扰民。作者对新法的攻击显然带着政治偏见,但他的基本态度是同情人民的苦难,也概括了吕惠卿执政时期的社会弊端。“平生”十二句是自嘲,嘲笑自己在密州处境艰难。“故人”以下各句是答刘孝叔,表示自己暂时还不能归隐。全篇二十二韵、三百零八字,一韵到底。感情激切,语言精炼,为诗篇添加了雄浑沉郁的色调。

作者简介

苏轼

苏轼(诗神)

北宋文学家,书法家、画家

苏轼(1037—1101),字子瞻,号东坡居士,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐进士。曾上书力言王安石新法之弊,后因作诗讽刺新法而下御史狱,贬黄州。宋哲宗时任翰林学士,曾出知杭州、颖州,官至礼部尚书。后又贬谪惠州、儋州。多惠政。卒谥文忠。学识渊博,喜奖励后进。与父苏洵、弟苏辙合称“三苏”。其文纵横恣肆,为唐宋八大家之一。其诗题材广阔,清新豪健,善用夸张比喻,独具风格,与黄庭坚并称“苏黄”。词开豪放一派,与辛弃疾并称“苏辛”。 又工书画。有《东坡七集》《东坡易传》《东坡乐府》等。