奉和李泰和鹘赋

zhī wèi yòng zhì zhī zòng zhī huái怀 guǒ duàn zhī shěn qián rèn qíng xìng zhī mǐn tóu xiǎo ér ruì xióng ér mào gěng jiè líng shuāng jīng míng ér diǎn xiǎng xiàng liáo yuǎn zhēn shēn jiāng ér nǎi huí ruò shòu ér shī dāng bái zhī yòng shì xià qīng xiāo ér wěi zhì nǎi shùn jié ér rán yīn zhǐ zòng ér tǐng chū
yán dōng xuě màn cǎo chū fén mǎng dàng ér fēng jǐn tiān zhēng róng ér xūn fèn忿 wán zhī jiǎo chǐ gāo niǎo zhī chéng qún shǐ miè méi ér lüè shēng téng ér huì yún fān jué liè diàn chè jiē ér xīng fēn bēn zǒu zhě zhé xié ér jué dòu míng zào zhě xuè ér máo fēn suī bǎi zhōng ér zhōng ér zài jūn
zuǒ yòu gèng jìn zòng héng sào xué zhī líng jīng zhèn jīng zhēn zhī liù zhí shàng jiāo shuāng zhǐ xùn lián zhī qìng lèi míng zhī de huō ěr xiōng líng shuǎng lǎng céng chài jiè xiǎn zhī chù
guān suǒ huò duō yǒu yòng fēi méi chāng gōu chén huán huí xìng yào耀 guāng sōu shòu chéng jiǎn lóu tái wàng fèng zhǎo ér qīng fēn jīng cāi yǎo yǎo ér xiàng yún máng máng ér kāi yīng chū ér ěr chéng xuān ér zāi huái怀 yǒng kǎn ér zhì xiào xián guān ér pái huái
ěr nǎi ēn yǒu liàn zhǔ duō qíng niàn céng kōng ér tuō shì ér jīng jié biǎo néng ràng xīn xiào chéng shì gāo ér xià zhòng ér fēi qīng shòu mìng ruò gān dǎn zhī chéng jiē yuè zhī yún mài yóu ér jiàn yīng
bié yǒu héng hǎi ér jìng shùn zhǎng fēng ér xiě tóu miǎo yán diān tuō shēn zhě bīng luò luò níng xuě ái ái ér piāo liàng jiān ruì zhī rán níng hán qiú shě fěi shí mǎn liáo qún jiǎ yuán bào zhī qián xíng tóng yōu rén zhī zài shěn shēng cháo jué wēi tiáo xīn shū wàn chāo yáo jiǔ xiāo wài zhī néng fán qín zhī jiàn yāo wèi zhī yuān zhī suǒ shú péng yàn zhī xiāo yáo yún ěr zāi
复制 复制

作品简介

《奉和李泰和鹘赋》是唐代诗人高适创作的辞赋。此赋为和李邕《鹘赋》而作,可分两段:前段写为人畜养、不得自由之鹘,为以鹘比李;后段写不受人畜养、自由自在之鹘,是以鹘自比。全赋运用借鹘喻人的手法,颇有刚劲豪迈之气。

作者简介

高适

高适

唐朝中期名臣、边塞诗人

高适(704—765),字达夫,一字仲武,渤海蓚(今河北景县)人。早年仕途失意。后来客游河西,先为哥舒翰书记,后历任淮南、四川节度使,终散骑常侍。封渤海县侯。其诗以七言歌行最富特色,笔力雄健,气势奔放。边塞诗与岑参齐名,并称“高岑”,风格也大略相近。有《高常侍集》。