哀江南

āijiāngnán
āi jiāng nán běi xīn shuǐ lìng shān sōng cǎo dài huā tiāo měng tái tóu líng zhòng dào cán jūn liú fèi lěi shòu kōng háo cūn guō xiāo tiáo chéng duì zhe yáng dào
zhù tīng huǒ pín shāo zhǎng qiū duō bàn jiāo shān yáng qún pǎo shǒu líng ā jiān shí táo líng fèn mǎn táng pāo zhī bài dāng jiē zhào shuí sǎo ér suì lóng bēi mào
shěn zuì dōng fēng héng bái gēn zhù dào duò hóng bàn qiáng gāo suì liú piàn duō làn fěi cuì chuāng líng shǎo dān chí yàn què cháng cháo zhí gōng mén hāo zhù ér è饿 piǎo
zhé guì lìng wèn qín huái jiù chuāng liáo zhǐ yíng fēng huài kǎn dāng cháo duàn hún xiāo dāng nián fěn dài chù shēng xiāo dēng chuán duān yáng nào shōu jiǔ zhòng jiǔ liáo bái niǎo piāo piāo 绿 shuǐ tāo tāo nèn huáng huā yǒu xiē dié fēi xīn hóng rén qiáo
měi jiǔ kuà qīng bàn qiáo jiù hóng bǎn méi tiáo qiū shuǐ zhǎng tiān rén guò shǎo lěng qīng qīng de luò zhào shèng shù liǔ wān yāo
tài píng lìng xíng dào jiù yuàn mén yòng qīng qiāo xiǎo quǎn láo láo fēi shì jǐng tuí cháo guò xiē zhuān tái cǎo shǒu zhǒng de huā tiáo liǔ shāo jǐn ér cǎi qiáo zhè hēi huī shì shuí jiā chú zào
tíng yàn dài xiē zhǐ shā ǎn céng jiàn jīn líng diàn殿 yīng xiǎo qín huái shuǐ xiè huā kāi zǎo shuí zhī dào róng bīng xiāo yǎn kàn zhū lóu yǎn kàn yàn bīn yǎn kàn lóu le zhè qīng tái duī ǎn céng shuì fēng liú jué jiāng shí nián xìng wáng kàn bǎo xiàng xìng wáng chóu guǐ fèng huáng tái xiāo niǎo cán shān mèng zuì zhēn jiù jìng diū nán diào xìn zhè huàn gǎo稿 zhōu tào āi jiāng nán fàng bēi shēng chàng dào lǎo
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《哀江南》是传奇《桃花扇》结尾《余韵》中的一套北曲,曲子通过描写教曲师傅苏昆生在南明灭亡后重游南京所见的凄凉景象,话兴亡之感,抒亡国之痛,表达了强烈的故国哀思。全曲风格沉郁悲怆,多次被选入教材。

作者简介

孔尚任

孔尚任

清初诗人、戏曲家

孔尚任(1648—1718),字聘之,又字季重,号东塘,别号岸堂,自称云亭山人。山东曲阜人,孔子六十四代孙,清初诗人、戏曲作家,继承了儒家的思想传统与学术,自幼即留意礼、乐、兵、农等学问,还考证过乐律,为以后的戏曲创作打下了音乐知识基础。世人将他与《长生殿》作者洪昇并论,称“南洪北孔”。

参考资料

  • [1](清)孔尚任著,欧阳光校点. 桃花扇. 长沙:岳麓书社, 2002.10.P226