游岳阳楼记

dòng tíng wèi yuán xiāng děng jiǔ shuǐ zhī wěi dāng shí liàn ěr chūn xià jiān jiǔ shuǐ ér hòu yǒu rán jiǔ shuǐ jiāng zhī shuǐ jiǔ shuǐ fāng bēn téng hào miǎo xún yáng ér jiāng zhī shuǐ juǎn xuě hōng léi tiān shàng lái jié shuǐ fāng zhāng zhī shì dāng jiāng páng zhī jiǔ shuǐ shǐ ruò píng liǎn rèn ér gǎn zhī zhēng jiǔ shuǐ tuì退 jiāng jìn xiàng lái zhī kǎn dòu ài néng shòu shǐ màn yǎn wèi qīng cǎo wèi chì shā wèi yún mèng chéng xiān zhòu yáo dàng gān kūn zhě jiǔ bǎi ér yuè yáng lóu zhì jiāng jiāo huì zhī jiān cháo cháo qióng tūn zhī biàn tài suǒ
lóu zhī qián wèi jūn shān què wěi pái dāng shuǐ miàn lín shù gài cóng jūn shān jiǔ xiāng lǎng yín tíng shàng wàng dòng tíng shuǐ zuì duō zhí qiān zhān tiān wèi lóu shuǐ shāo qián jiàn běi àn zhèng jūn shān yāo qiàn wén lòu kuàng jiāng huì ér shān tún zhī mǎng mǎng hóng liú zhì lóu zhī guān shuǐ ér zhuàng shān ér yán
yóu zhī fēng qīng píng yùn shí yǒu xiǎo fǎng wǎng lái yíng tóu zhe é liàn shàng jiǔ gòng zhuó zhì xián dàn tíng fēng jiàn jìn shuǐ yǒu shēng qiān fān jié zhèn ér lái shén xióng kuài pào chē yún shēng měng fēng làng bēn téng xuě shān xiōng yǒng zhèn hàn chéng guō shǐ wàng cǎn dàn tóu zhù ér qiǎo rán bēi xuàn rán néng
téng zi jīng qìng shuài zuǒ qiān zhì zēng chéng lóu wèi yuè yáng lóu chéng bīn liáo qǐng luò zhī zi jīng yuē zhí píng lán fān nǎi kuài fàn gōng xiān yōu hòu zhī gài yǒu wèi ér dìng zhōu zhī zi jīng zēng dié bīng wèi kào shēng biān chuí ān ér wén hào guó hòu cháo tíng yòng rén chéng néng kǎi xīn shù dēng cháo wèi míng jiàn chū wèi míng jiāng shuài shāo shāo zhǎn cái ér yòu yǒu fàn gōng wèi zhī jiǔ bào zhèng zuì yǒu zhì ruò zhě wèi máo zhuī zi suǒ jiǒng wǎng shí nián bèi guó jiā tíng zhàng zhī yòng xuán bìn zhuàng xīn huī jìn lái yòu zāo zhī ròu zhī biàn hán yàn yǐng piāo líng tiān shì zhēn zhēn
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《游岳阳楼记》是明代文学家袁中道创作的一篇游记。第一段描写洞庭湖容纳百川的壮美景象,点出洞庭湖的奇特之处。第二段写君山与岳阳楼相辅相匹,并以岳阳楼为观景点多角度地欣赏洞庭湖的胜景。第三段写洞庭湖上风景变幻引起作者的情绪变化,竟然纵情大哭。第四段联想到重修岳阳楼的滕子京因官场失意而在庆典上大哭的典故,以及范仲淹在《岳阳楼记》中表达的“先天下之忧而忧,后天下之乐而乐”的思想,并与自己的人生经历对照,从而抒发了壮志难酬、孤身天涯的深切悲愁。作者敢哭敢笑,敢于表达自由的性灵,在封建道学自矜自持蔚为风气的时代,正是其可贵之处。全篇感情自然流露,语言不事雕琢,流利洁净,别具一格。

作者简介

袁中道

袁中道

明代文学家、官员,公安三袁之一

袁中道(1570—1623),字小修,公安(今湖北省公安县)人。袁宗道、袁宏道之弟。十余岁作《黄山赋》、《雪赋》五千余言。青年时期游览燕、赵、齐、鲁、吴、越等地诗文因以日进。明万历四十四年(1616)进士,授徽州府教授,官至南京吏部郎中。著有《珂雪斋集》。