荡妇秋思赋

dàng zi zhī bié shí nián chàng zhī lián dēng lóu wàng wéi jiàn yuǎn shù hán yān píng yuán zhī dào qiān tiān shuǐ xiāng shān yún gòng shān cāng cāng hàn shuǐ juān juān
shuí kān jiàn niǎo fēi bēi míng zhǐ qiū yuè ér qīng yuè qiū ér míng kuàng nǎi chàng lóu dàng duì shāng qíng
shí wēi tíng huì shuāng fēng jiē zuò shì dài zhǎng zhuǎn kàn yāo zhòng qiū shuǐ wén qiū yún shì luó àn àn ér jiāng fēng sāo sāo ér
qiè yuàn huí wén zhī jǐn jūn bēi chū sāi zhī xiāng xiāng wàng yuǎn
bìn piāo péng ér jiàn luàn xīn huái怀 chóu ér zhuǎn tàn chóu suǒ cuì méi liǎn duō hóng fěn màn zāi qiū fēng qiū fēi chūn huā luò chūn huī chūn chí chí yóu zhì zi xíng xíng zhōng guī
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《荡妇秋思赋》是南朝梁元帝萧绎创作的一篇宫体赋,此赋表现荡子之妇的“秋思”,作者写出了不同阶段的“思”的不同内涵和表现形态,生动地表现了闺中人对荡子的担心、思念以及焦虑、期盼、失望、悲伤之情。全赋语言浅显,色彩艳丽,描写细致,音节流畅,情意婉转。

作者简介

萧绎

萧绎(梁元帝)

南梁皇帝

萧绎(508—555),即南朝梁元帝,字世诚,小字七符,自号金楼子,南兰陵(今江苏省常州市武进区)人,梁武帝萧衍第七子。封湘东王。曾任会稽太守、丹阳尹、江州刺史。太清元年(547)任荆州刺史,镇江陵。及侯景乱,命王僧辩等讨伐,事平,在江陵即帝位。承圣三年(555),西魏伐之,陷江陵,遭虏被杀。能书善画,为南朝宫体诗人。所著颇丰,然大都散佚。明人辑有《梁元帝集》。又有所著《金楼子》残本存世。