徐文长传

zuò táo tài shǐ lóu suí chōu jià shàng shū quē biān shī zhì è chǔ máo shū yān méi bài hēi wēi yǒu xíng shāo jiù dēng jiān zhī wèi shù shǒu jué jīng yuè zhōu wàng quē biān rén zuò zhě jīn xié xié
zhōu wàng yuē xiāng wén zhǎng xiān shēng shū liǎng rén yuè dēng yǐng xià jiào jiào tóng shuì zhě jiē jīng gài nìng shēng sān shí nián ér shǐ zhī hǎi nèi yǒu wén zhǎng xiān shēng shì xiāng shí zhī wǎn yīn suǒ wén yuè rén shì zhě lüè wèi wèi wén zhǎng chuán
wèi wén zhǎng wèi shān yīn zhū shēng shēng míng shén xuē gōng huì xiào yuè shí cái yǒu guó shì zhī rán shù shì zhé jué zhōng chéng gōng zōng xiàn wén zhī zhū wén zhǎng měi jiàn jīn zòng tán tiān xià shì gōng shì shí gōng shù biān bīng wēi zhèn dōng nán jiè zhòu zhī shì shé xíng gǎn tóu ér wén zhǎng xià zhū shēng ào zhī zhě fāng zhī liú zhēn zhǎng shǎo líng yún huì bái 鹿 shǔ wén zhǎng zuò biǎo biǎo shàng yǒng líng gōng shì zhī qiè shū jiē chū shǒu wén zhǎng cái lüè hǎo tán bīng duō zhōng shì shì shì dāng zhě rán jìng ǒu
wén zhǎng zhì yǒu suì nǎi fàng làng niè qíng shān shuǐ zǒu yàn zhào zhī qióng lǎn shuò suǒ jiàn shān bēn hǎi shā yún xíng míng shù yǎn yōu dōu rén niǎo qiè jīng è zhī zhuàng jiē zhī shī xiōng zhōng yòu yǒu rán miè zhī yīng xióng shī tuō mén zhī bēi wèi shī chēn xiào shuǐ míng xiá zhǒng chū guǎ zhī rén zhī hán suī shí yǒu bēi zhě rán jiàng xīn chū yǒu wáng zhě fēi jīn guó ér shì rén zhě suǒ gǎn wàng wén yǒu zhuō shí chén ér yán sǔn cái lùn shāng hán céng zhī liú wén zhǎng shí diào dāng shí suǒ wèi sāo tán zhǔ méng zhě wén zhǎng jiē chì ér zhī míng chū yuè bēi zuò shū bēn fàng shī cāng jìn zhōng 姿 mèi yuè chū ōu yáng gōng suǒ wèi yāo sháo lǎo yǒu tài zhě jiān páng wèi huā niǎo jiē chāo yǒu zhì
shā shì xià lùn zhāng tài shǐ yuán biàn jiě nǎi chū wǎn nián fèn shēn yáng kuáng shén xiǎn zhě zhì mén huò shí xié qián zhì jiǔ xià yǐn huò chí tóu xuè liú bèi miàn tóu jiē zhé róu zhī yǒu shēng huò zhuī zhuī liǎng ěr shēn cùn jìng zhōu wàng yán wǎn suì shī wén běn cáng jiā tóng nián yǒu guān yuè zhě tuō chāo jīn wèi zhì suǒ jiàn zhě wén zhǎng quē biān èr zhǒng ér rán wén zhǎng jìng zhì shí bào fèn ér
shí gōng yuē xiān shēng shù suì wèi kuáng kuáng suì wèi líng jīn wén rén láo sāo kùn wèi yǒu ruò xiān shēng zhě suī rán gōng jiān shì háo jié yǒng líng yīng zhǔ zhōng shù děng shì gōng zhī yǒu xiān shēng biǎo shàng rén zhǔ yuè shì rén zhǔ zhī yǒu xiān shēng shēn wèi guì ěr xiān shēng shī wén jué sǎo jìn dài huì zhī bǎi shì ér xià yǒu dìng lùn wèi zāi
méi shēng cháng shū yuē wén zhǎng lǎo yǒu bìng rén rén shī
wèi wén zhǎng zhī ér zhě zhī ér zhī ér bēi
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《徐文长传》是明代文学家袁宏道创作的一篇人物传记。文章以“奇”为主线,写徐文长才能奇异、性情奇怪、遭际奇特。首段为序,交代立传缘由。通过阅读者惊讶忘情的情态,反衬作品奇特尖新,其人才能奇异,作者相识恨晚,引出下文。中间数段叙写传主生平,以“入、出、卒”为序。“入”总写才能、性情、遭际,“声名藉甚”与“屡试辄蹶”对比见“数奇”;笑傲纵谈与“膝语蛇行”对比见性奇;薛君采奇其才,胡宗宪重其笔,嘉靖帝喜其表,足见才卓。“出”重点写才能奇异,其诗意境奇伟、匠心独出;其文蕴有卓识、气沉法严;其书笔意奔放、苍劲妩媚;其画超逸有致。诗文书画均如其人,狂放纵情,不同流俗。“卒”重点写遭遇不偶:下狱论死,佯狂自戕,抱愤而卒。结尾为议,感慨传主因奇而奇,“悲夫”一叹,余情邈邈。全文将惺惺相惜之情入乎笔墨,文笔疏荡,形神兼备。

作者简介

袁宏道

袁宏道

明代文人,公安派代表人物

袁宏道(1568—1610),字中郎,号石公,又号六休,公安(今湖北)人。万历二十年(1592)进士,历官吴县知县、顺天教授、考功员外郎等职。为“公安派”的代表人物。受李贽、徐渭影响颇深,不满前后“七子”的复古主义,认为“世道既变,文亦因之,今之不必摹古者,亦势也”,主张独抒性灵,不拘格套,非从自己胸臆流出,不肯下笔。创作以散文小品擅胜,清新流畅,真率自然。其诗浅近通俗,但有肤廓之嫌。有《袁中郎集》。