xīn yáng wēi chū è yīn yòng zhuàng yóu xiāng báo
cháo hán léng léng fēng fàn xuě ruí ruí zhǐ hái zuò
chí fēng yún chū cǎn dàn xuàn huǎng shān chuān jiàn kāi kuò
guāng máng ài chū zhào rùn zhōng wèi shuò
měi rén gāo táng chén jīng yōu shì chuāng jìng wén luò
jiǔ chéng jìng píng yīng liè xún zōng háo
lóng shé sǎo chù duàn tuán chéng ya qiě jué
gòng tān zhōng suì bǎo móu mài kōng lín niǎo què
shā chí cháo xiàng sāng xíng méi máng juē
nǎi zhī xuě wàn rén yǐn wèi
zuò kàn tiān jué fēn āi shǐ使 xiōng jīn yuè
tuō qián yán xiào chén sōu suǒ wàn xiàng kuī míng
yǐng suī lòu bāng wén shì zhòng rén rén máo shuò
fēi wèi duān dòng kǒu yóu kāi jué
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《雪》是宋代文学家欧阳修创作的一首七言古诗,此诗围绕“一雪万人喜”为中心,四句一转,先写春寒雪作,接下来写初雪、雪盛、雪晴、雪融四种现象,又写雪中美人、隐士、酒客、猎户的自行其乐,再写雪中酒肆门庭若市、道路如龙蛇、猎人原野狩猎、空林鸟雀饥歌,继而写官员朝贺、农人歌雪、喜雪,最后归结到按照要求搜句作诗。全诗结构严谨,层次分明。

作者简介

欧阳修

欧阳修

北宋政治家、文学家

欧阳修(1007—1072),字永叔,号醉翁,晚年 又号六一居士。吉水(今属江西)人。幼贫而好学。天圣八年(1030年)进士。曾任枢密副使、参知政事。因议新法与王安石不合,退居颍州知州。卒谥文忠。提倡古文,奖掖后进,为北宋古文运动领袖。散文富阴柔之美,为“唐宋八大家”之一。诗学韩愈、李白,古体高秀,近体妍雅。词婉丽,承袭南唐余风。曾与宋祁合修《新唐书》,并独撰《新五代史》。有《欧阳文忠公集》、《六一词》等。