寄唐生

jiǎ shí shì ruǎn
táng shēng jīn dài tóng bēi
táng shēng zhě rén shí hán qiě
bēi kǒu shí bēi shēn
suǒ bēi zhōng bēi shén zhī
tài wèi zéi shàng shū chì dào shí
xiōng kòu jiàn zhé mán
měi jiàn shì shēng zhé suí
wǎng wǎng wén fēng shì yóu huò fēi
lián jūn tóu bàn bái zhì jìng shuāi
jūn zhī suǒ wèi
néng shēng zhuǎn zuò shī
piān piān kōng wén jǐn guī
gōng gāo rén zhēn tòng shén sāo rén
fēi qiú gōng gāo wén
wéi shēng mín bìng yuàn tiān zi zhī
wèi tiān zi zhī gān shòu shí rén chī
yào liáng wèi qín dàn yīn shēng
quán háo rèn qīn péng
rén jìng nài zuò kuáng nán ér
měi féng qún dòng huò yún
dàn gāo shēng shù tiān tīng bēi
suī míng suǒ gǎn tóng guī
jūn sān shí zhāng jūn wèi
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《寄唐生》是唐代诗人白居易创作的一首五言古诗,此诗赞赏了唐衢忠义正直的品格,并阐明作者自己《新乐府》诗的创作本旨,阐发了他的诗歌理论。此诗从章法上看,使用借宾定主,作者从唐生的哭写到自己的歌,哭即是歌,歌即是哭,同情人民,悲叹时事,形象丰富,感情真挚,因而具有扣人心弦的艺术力量。

作者简介

白居易

白居易(诗魔)

唐代现实主义诗人

白居易(772—846),字乐天,号香山居士,太原(今属山西)人。贞元进士,授秘书省校书郎。元和年间任左拾遗及左赞善大夫。后因上表请求严缉刺死宰相武元衡的凶手,得罪权贵,贬为江州司马。长庆初年任杭州刺史,宝历初年任苏州刺史,后官至刑部尚书。诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。和元稹并称“元白”,和刘禹锡并称“刘白”。有《白氏长庆集》传世。