超然台记

fán jiē yǒu guān gǒu yǒu guān jiē yǒu fēi guài wěi zhě
zāo chuò jiē zuì guǒ shū cǎo jiē bǎo tuī lèi ān wǎng ér
suǒ wèi qiú ér huò zhě ér huò bēi rén zhī suǒ qióng ér zhī zhě yǒu jǐn měi è zhī biàn zhàn zhōng ér zhī jiāo qián zhě cháng shǎo ér bēi zhě cháng duō shì wèi qiú huò ér
qiú huò ér rén zhī qíng zāi yǒu gài zhī yóu zhī nèi ér yóu zhī wài fēi yǒu xiǎo nèi ér guān zhī wèi yǒu gāo qiě zhě xié gāo lín cháng xuàn luàn fǎn zhōng zhī guān dòu yòu yān zhī shèng zhī suǒ zài shì měi è héng shēng ér yōu chū yān āi
qián táng shǒu jiāo 西 shì zhōu zhī ān ér chē zhī láo diāo qiáng zhī měi ér cǎi chuán zhī bèi shān zhī guān ér shì sāng zhī shǐ zhì zhī suì dēng dào zéi mǎn sòng chōng chì ér zhāi chú suǒ rán shí rén zhī chù zhī nián ér mào jiā fēng zhī bái zhě fǎn hēi fēng zhī chún ér mín ān zhī zhuō
shì zhì yuán jié tíng ān qiū gāo zhī xiū bài wèi gǒu quán zhī ér yuán zhī běi yīn chéng wèi tái zhě jiù shāo ér xīn zhī shí xiāng dēng lǎn fàng zhì yān
nán wàng ěr cháng shān chū méi yǐn jiàn ruò jìn ruò yuǎn shù yǒu yǐn jūn zi ér dōng shān qín rén áo zhī suǒ cóng dùn 西 wàng líng yǐn rán chéng guō shī shàng huán gōng zhī liè yóu yǒu cún zhě běi wéi shuǐ kǎi rán tài huái yīn zhī gōng ér diào zhōng tái gāo ér ān shēn ér míng xià liáng ér dōng wēn
xuě zhī cháo fēng yuè zhī wèi cháng zài wèi cháng cóng xié yuán shū chí niàng shú jiǔ yuè tuō ér shí zhī yuē zāi yóu
fāng shì shí zi yóu shì zài nán wén ér zhī qiě míng tái yuē chāo rán jiàn zhī suǒ wǎng ér zhě gài yóu zhī wài
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《超然台记》是北宋文学家苏轼创作的一篇散文。这篇文章用“乐”字贯穿全文,先写超然于物外,就无往而不乐,不能超然于物外,则必悲哀,正面写乐,反面写悲,悲是乐的反面,即是写乐的反面,终不离乐字。再写初到胶西之忧,再写初安之乐,治园修台,登览游乐。这篇文章反映了作者知足常乐、超然达观的人生态度,也隐含了少许内心苦闷、失意之情。此文在写作上融议论、抒情、描写于一炉,笔意爽健,格调流畅,倾注了作者的生活情趣,有飘忽“超然”的意绪。

作者简介

苏轼

苏轼(诗神)

北宋文学家,书法家、画家

苏轼(1037—1101),字子瞻,号东坡居士,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐进士。曾上书力言王安石新法之弊,后因作诗讽刺新法而下御史狱,贬黄州。宋哲宗时任翰林学士,曾出知杭州、颖州,官至礼部尚书。后又贬谪惠州、儋州。多惠政。卒谥文忠。学识渊博,喜奖励后进。与父苏洵、弟苏辙合称“三苏”。其文纵横恣肆,为唐宋八大家之一。其诗题材广阔,清新豪健,善用夸张比喻,独具风格,与黄庭坚并称“苏黄”。词开豪放一派,与辛弃疾并称“苏辛”。 又工书画。有《东坡七集》《东坡易传》《东坡乐府》等。