燕台四首·秋

yuè làng héng tiān tiān shī湿 liáng chán luò jìn shū xīng
yún píng dòng yǎn pín 西 lóu fēng zhēng
zhī xiāng huā yuǎn zhōng xiāng què xiāng yuàn
dàn wén běi dǒu shēng huí huán jiàn cháng shuǐ qīng qiǎn
jīn suǒ duàn hóng guì chūn shí chén mǎn yuān yāng yīn
kān bēi xiǎo yuàn zuò cháng dào shù wèi lián wáng guó rén
yáo qín yīn yīn cáng chǔ nòng yuè luó lěng jīn zhòng
lián gōu yīng jīng shuāng huàn nán yún rào yún mèng
shuāng dāng zhēng zhēng lián chǐ nèi xiāng chuān xiāng shí chù
chún shì xián kàn xīn xiāng shǒu zhōng
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《燕台四首》是唐代诗人李商隐的组诗作品。这四首诗吟咏了一段浓厚悲剧色彩的爱情,抒发对所思慕的女子一年四季的相思之情。《秋》诗全篇都是对女子现时情境的想象。

作者简介

李商隐

李商隐(七律圣手)

晚唐著名诗人

李商隐(813—858),字义山,号玉溪生,怀州河内(今河南沁阳)人。开成进士。曾任县尉、秘书郎和东川节度使判官等职。因受牛李党争影响,被人排挤,潦倒终身。所作咏史诗多托古以讽时政,无题诗很有名。擅长律绝,富于文采,构思精密,情致婉曲,具有独特风格。然有用典太多,意旨隐晦之病。与温庭筠合称“温李”,与杜牧并称“小李杜”。有《李义山诗集》。