文与可画筼筜谷偃竹记

zhú zhī shǐ shēng cùn zhī méng ěr ér jié yān tiáo shé hān zhì jiàn shí xún zhě shēng ér yǒu zhī jīn huà zhě nǎi jié jié ér wèi zhī ér lèi zhī yǒu zhú huà zhú xiān chéng zhú xiōng zhōng zhí shú shì nǎi jiàn suǒ huà zhě cóng zhī zhèn zhí suì zhuī suǒ jiàn luò shǎo zòng shì
zhī jiào néng rán ér xīn shí suǒ rán xīn shí suǒ rán ér néng rán zhě nèi wài xīn shǒu xiāng yīng xué zhī guò fán yǒu jiàn zhōng ér cāo zhī shú zhě píng shì le rán ér lín shì yān sàng zhī zhú
zi yóu wèi zhú yuē páo dīng jiě niú zhě ér yǎng shēng zhě zhī lún piān zhuó lún zhě ér shū zhě zhī jīn zi zhī tuō zhú ér wèi yǒu dào zhě fēi xié
zi yóu wèi cháng huà ér ruò zhě bìng
huà zhú chū guì zhòng fāng zhī rén chí jiān ér qǐng zhě xiāng niè mén yàn zhī tóu zhū ér yuē jiāng wèi cái
shì chuán zhī wèi kǒu shí yáng zhōu hái ér wèi zhōu shū yuē jìn shì zhú pài jìn zài péng chéng wǎng qiú zhī cái dāng cuì zi
shū wěi xiě shī lüè yún jiāng duàn é juàn sǎo hán shāo wàn chǐ zhǎng
wèi zhú zhǎng wàn chǐ dāng yòng juàn èr bǎi shí zhī gōng juàn yàn yuàn juàn ér
yuē yán wàng shì yǒu wàn chǐ zhú zāi
yīn ér shí zhī shī yuē shì jiān yǒu qiān xún zhú yuè luò tíng kōng yǐng zhǎng
xiào yuē zi biàn biàn rán èr bǎi shí juàn jiāng mǎi tián ér guī lǎo yān
yīn suǒ huà yún dāng yǎn zhú yuē zhú shù chǐ ěr ér yǒu wàn chǐ zhī shì
yún dāng zài yáng zhōu cháng lìng zuò yáng zhōu sān shí yǒng yún dāng shī yún hàn chuān xiū zhú jiàn péng jīn céng shè tuò lóng liào qīng pín chán tài shǒu wèi bīn qiān zài xiōng zhōng
shì yóu zhōng shāo sǔn wǎn shí hán shī shī xiào pēn fàn mǎn àn
yuán fēng èr nián zhèng yuè èr shí méi chén zhōu shì suì yuè zài zhōu shū huà jiàn zhú fèi juǎn ér shī shēng cáo mèng qiáo gōng wén yǒu chē guò tòng zhī ér zài chóu xiào zhī yán zhě jiàn qīn hòu jiān
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《文与可画筼筜谷偃竹记》是北宋文学家苏轼创作的一篇散文。全文分三段。第一段从文与可的画竹理论写起,突兀不凡,生面别开,起首就给人以一种新鲜感;第二段叙述作者和文与可交往中的趣事;最后一段说明写作此文的缘由。这篇散文语言天然本色,朴素清新;全文好似从作者胸中自然流出,滔滔泪泪,毫无滞碍,所用语言不加雕琢,文从字顺,活泼流畅。

作者简介

苏轼

苏轼(诗神)

北宋文学家,书法家、画家

苏轼(1037—1101),字子瞻,号东坡居士,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐进士。曾上书力言王安石新法之弊,后因作诗讽刺新法而下御史狱,贬黄州。宋哲宗时任翰林学士,曾出知杭州、颖州,官至礼部尚书。后又贬谪惠州、儋州。多惠政。卒谥文忠。学识渊博,喜奖励后进。与父苏洵、弟苏辙合称“三苏”。其文纵横恣肆,为唐宋八大家之一。其诗题材广阔,清新豪健,善用夸张比喻,独具风格,与黄庭坚并称“苏黄”。词开豪放一派,与辛弃疾并称“苏辛”。 又工书画。有《东坡七集》《东坡易传》《东坡乐府》等。