书洛阳名园记后

luò yáng chǔ tiān xià zhī zhōng xié xiáo miǎn zhī dāng qín lǒng zhī jīn hóu ér zhào wèi zhī zǒu gài fāng zhēng zhī tiān xià dāng shì yǒu shì luò yáng xiān shòu bīng cháng yuē luò yáng zhī shèng shuāi tiān xià zhì luàn zhī hòu
fāng táng zhēn guān kāi yuán zhī jiān gōng qīng guì kāi guǎn liè dōng zhě hào qiān yǒu luàn zhī chí táng zhú shù bīng chē róu jiàn fèi ér wéi qiū gāo tíng xiè yān huǒ fén liáo huà ér wéi huī jìn táng gòng miè ér wáng chù cháng yuē yuán yòu zhī xīng fèi luò yáng shèng shuāi zhī hòu
qiě tiān xià zhī zhì luàn hòu luò yáng zhī shèng shuāi ér zhī luò yáng zhī shèng shuāi hòu yuán yòu zhī xīng fèi ér míng yuán zhī zuò rán zāi
gōng qīng fāng jìn cháo fàng zhī wéi ér wàng tiān xià zhī zhì tuì退 xiǎng táng zhī shì
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《书洛阳名园记后》是北宋文学家李格非创作的一篇散文,这篇散文论证从洛阳的盛衰可以看出国家的治乱,洛阳园林的兴废可以看出洛阳的盛衰。全文从洛阳处天下的险要写起,洛阳居于中原,依仗崤、渑之险峻,是秦、陇、赵、魏问的要道,所以成为兵家必争之地,因而强调洛阳的盛衰是天下治乱的标志。第二层以唐朝贞观、开元之间高官贵族兴建千余所公卿名园的史实,论述“园圃的兴废是洛阳盛衰的标志”,最后更进一步推论“洛阳的盛衰是天下治乱的标志”。这篇散文逐层推理,逻辑严密,兼用大段的排比、复叠,文势畅达。

作者简介

李格非

李格非

北宋文学家

李格非(约1045—1105),字文叔,山东济南历下人,女词人李清照父。早年用意经学。神宗熙宁间进士。哲宗元祐中为太学博士,以文章受知于苏轼。初任冀州(今河北冀县)司户参军、试学官,后为郓州(今山东东平)教授。宋代有兼职兼薪制度,郡守见他清贫,欲让他兼任其他官职,他断然谢绝,表现了廉洁清正的风节。著有《礼记说》。