鸡鸣埭曲

nán cháo tiān shè zhì shí yín gěng gěng xīng cēn
tóng lòu duàn mèng chū jué bǎo chén gāo rén wèi zhī
yuè lián dōng dàng gōng zhǎo méng méng liǔ xuán niǎo
hóng zhuāng wàn jìng zhōng chūn shù shēng tiān xià xiǎo
pán shì qióng sān bǎi nián zhū fāng shā chéng chóu yān
huì xīng làng lián hǎi zhàn jiāng chén zhǎng tiān
xiù lóng huà zhì tián gōng jǐng huǒ fēng shāo jiǔ dǐng
diàn殿 cháo jiāng yàn shēng hāo shí èr jīn rén shuāng jiǒng jiǒng
qiān mián píng 绿 tái chéng nuǎn chūn róng huāng bēi
níng zhī shù hòu tíng liú dài táng xuě zhī
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《鸡鸣埭曲》是唐代文学家温庭筠所作的一首七言古诗。此诗借齐武帝萧赜荒于畋猎,终至亡国的故事,暗讽唐朝后期皇帝耽于犬马声色,不理朝政导致国势衰落之现实。全诗姿态迭丽,义理堂堂,韵味深长,是一篇借古讽今的佳作。

作者简介

温庭筠

温庭筠

唐代诗人、词人

温庭筠(812—870),原名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,故有“温八叉”“温八吟”之称。精通音律,诗词兼工。诗与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄并称“温韦”。后人辑有《温飞卿集笺注》等。