野庙碑

bēi zhě bēi zhě xuán ér biǎn yòng hòu rén shū zhī biǎo gōng yīn liú zhī rěn bēi zhī míng yóu shì ér qín hàn jiàng shēng ér yǒu gōng zhèng shì zhě bēi zhī ér yòu zhī shí shī chēng zhī bēi miào fēi yǒu zhèng shì gōng zhí bēi méng jié fèng míng zhī ér
ōu yuè jiān hǎo shì guǐ shān jiāo shuǐ bīn duō yín miào mào yǒu xióng ér yǒu ér shuò zhě yuē jiāng jūn yǒu wēn ér yuàn ér shǎo zhě yuē mǒu láng yǒu ǎo ér zūn yán zhě yuē lǎo yǒu ér róng yàn zhě yuē chù chǎng zhī tíng táng jùn zhī zuǒ yòu lǎo zǎn zhí sēn gǒng luó niǎo shàng chī xiāo shì jiān chē cóng guài zhuàng méng zuò zhī méng zhī zǒu wèi kǒng hòu zhě chuí niú zhě shǐ xiǎo xià quǎn shū zhī jiàn shēng jiǔ zhī diàn quē jiā quē shén cháo xiè dài huò suí zuò mào chù rán bìng sàng méng yuē shì dīng shí ér huò shēng guī zhī shén
suī rán ruò yán zhī jīn yán zhī shù shén zhī guò zhě shēng néng zāi hàn huàn xuè liáng shēng rén míng zhī dāng zāi hàn huàn zhě wèi shì míng jīn zhī xióng ér shuò zhě yǒu zhī wēn yuàn ér shǎo zhě yǒu zhī shēng jiē zuò táng yán ěr xián páo kǒu liáng ròu zài chē yōng zhě jiē shì jiě mín zhī xuán qīng mín zhī wèi cháng chù xiōng zhōng mín zhī dāng fèng zhě xiè dài hàn yín xíng zhī jiù shì jiào shén zhī huò shú wèi qīng zhòng zāi píng shì zhǐ wèi xián liáng dàn yǒu zhī yōu dāng bào guó zhī huí náo cuì qiè diān zhì cuàn wèi qiú zhī xiá nǎi yīng biàn yán zhī ěr yòu zhēn yuē jīn yán zhī shù shén zhī guò
ér wèi shī xíng qiè mín zhī jiǔ shēng míng zhì qiè jūn zhī wèi wèi jiǔ shēng shén wēi shén zhī xiǎng shú yún fēi shì zhī bēi zhī wén zhī kǒng bēi
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《野庙碑》是唐代文学家陆龟蒙创作的一篇讽刺小品文。这是为一座不知名的乡野神庙撰写的碑文。全文三段,最后附诗一首。第一段叙述碑的由来和作者为野庙立碑的原因;第二段说明产生农民供奉着一群根本不值得供养的神鬼偶像这种可悲现象的原因;第三段是借题发挥,把唐末的文官武将跟野庙里的土木偶像加以比较分析,得出当时官僚是戴官帽、说人话的偶像,比真的木土偶像更恶劣的结论。此文风格严峻冷隽,发人深省,不但具有杂感所要求的现实性、议论性、知识性和趣味性,更具有文学艺术上的典型性和形象性。

作者简介

陆龟蒙

陆龟蒙

唐代诗人、著名的农学家

陆龟蒙(?—881),字鲁望,自号江湖散人、甫里先生,又号天随子,苏州姑苏(今江苏省苏州市)人。曾辟苏、湖二郡从事。喜读书,嗜茶好酒,常泛舟太湖。中和初以疾卒。陆龟蒙诗文赋并擅,与皮日休齐名,世称“皮陆”。他和皮日休交谊最深,唱和诗极多,曾编为《松陵集》。古诗受韩愈影响较大,力求博奥,多用僻典、怪字,铺张奇崛。但近体诗,尤其七言绝句,平淡真切,爽利可诵。诗作内容多写隐居田园的闲适,但亦时涉国事民生、世俗士风。有《笠泽丛书》《甫里集》。