晚晴赋

qíng qiū róng xīn xīn rào yuán ér miàn píng chí zhī qīng kōng qīng héng yuǎn lái zhào shuǐ
gāo táng zhī shàng jiàn luó chuí jìng shì dǎng xíng zhě yíng yǎn zhě zuì gāo zhě zhě
sōng shù shí zhū qiè qiè jiāo fēng guān jiàn chén guó yǒu nán tíng ér
zhú lín wài guǒ shí wàn zhàng jiǎ rèn chuāng chuāng zhèn ér huán shì jūn lìng zhī gǎn xiāo zhī yán
yǐn zhōu shēn wān jiǔ zhī hóng chà rán liǎn rán duò ruǐ yuè yán shì jiàn fàng
bái qián lái miǎo fēng biāo zhī gōng zi kuī měi rén yuè róng mèi
huā cān chà àn jiàng 绿 huáng wán jiàn huò qiè huò
jiān cǎo shén duō cóng zhě shù zhě yǎo yǎng fēng liè xiào qiān qiān wàn wàn zhī róng ér zhuàng
ruò zhě wèi dào guān luò pèi shì kuò shū áo áo xiū xiū zhēn xùn ér yǐn zhě
复制 复制

作品简介

《晚晴赋》是唐代文学家杜牧创作的一篇赋。此赋可分两部分:第一部分写秋日雨后的郊园的晚晴之景,以及晚晴后引舟于深湾所见;第二部分写缘景而生之情,用冷色调抒发了作者自己的感想和愿望。全赋通篇以设喻为法,妙喻联珠,情致婉曲,情趣盎然。

作者简介

杜牧

杜牧

唐代杰出诗人、散文家

杜牧(803—852),字牧之,号樊川居士,京兆万年(今陕西西安)人,宰相杜佑之孙。太和二年(828年)进士,曾为江西观察使、宣歙观察使沈传师和淮南节度使牛僧孺的幕僚,历任监察御史,黄州、池州、睦州刺史,后入为司勋员外郎,官终中书舍人。以济世之才自负。诗文中多指陈时政之作。写景抒情的小诗,多清丽生动。人谓之小杜,和李商隐合称“小李杜”,以别于李白与杜甫。有《樊川文集》二十卷传世。