岳麓山道林二寺行

quán zhī nán shān shū dào lín lín zhēng pán
mén gāo kāi dòng tíng diàn殿 jiǎo chā chì shā
yuè hán fēng lěng liù shí tiān cháo xiāng
líng xuě shān cǎo sēng bǎo rén rén cāng hǎi zhū
jié gōng qiáng zhuàng xiāng chú sōng dào qīng liáng
lián huā jiāo xiǎng gòng mìng niǎo jīn bǎng shuāng huí sān
fāng zhàng shè hǎi fèi shí jié xuán xún zhī yǒu
nián qiě jīng xíng jìn chūn jiān méng xuān nuǎn
piāo rán bān bái shēn shì bàng yān xiá máo zhū
táo yuán rén jiā zhì zhōu tián réng gāo
tán zhōng shén chún tài shǒu tíng nèi xuān
zāo shuāi shì jiē huì jīn xìng guó yǎng wēi
zhǐ lǎo 宿 wèi wǎn guì gōng míng yān
jiǔ wèi xún yōu guàn xué yóng miǎn xìng
zhòng yǎn fèi shān niǎo shān huā yǒu
sòng gōng fàng zhú céng fēn liú lǎo
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《岳麓山道林二寺行》是唐代诗人杜甫创作的一首诗。此诗状写山川风俗之美,谓仙界远而难求,不若岳麓近而可得,宜卜居养生。诗可分三段:第一段叙写两寺胜景,第二段记述此间山川风俗之美,第三段谓欲卜居养生于此。全诗字里行间流露出一种喜悦的心情,大有在此地安居的愿望,构思精妙,诗境老熟,显示了作者高超的诗歌艺术造诣。

作者简介

杜甫

杜甫(诗圣)

唐代著名现实主义诗人

杜甫(712—770),字子美,自号少陵野老。举进士不第,曾任检校工部员外郎,故世称杜工部。宋以后被尊为“诗圣”,与李白并称“李杜”。其诗大胆揭露当时社会矛盾,对穷苦人民寄予深切同情,内容深刻。许多优秀作品,显示了唐代由盛转衰的历史过程,因被称为“诗史”。在艺术上,善于运用各种诗歌形式,尤长于律诗;风格多样,而以沉郁为主;语言精炼,具有高度的表达能力。存诗一千四百多首,有《杜工部集》。