醉时歌

zhū gōng gǔn gǔn dēng tái shěng guǎng广 wén xiān shēng guān lěng
jiǎ fēn fēn yàn liáng ròu guǎng广 wén xiān shēng fàn
xiān shēng yǒu dào chū huáng xiān shēng yǒu cái guò sòng
zūn dài cháng kǎn míng chuí wàn zhī yòng
líng rén gèng chī bèi duǎn zhǎi bìn
tài cāng shēng shí zhèng lǎo tóng jīn
qián xiāng miǎo jiǔ
wàng xíng dào ěr tòng yǐn zhēn shī
qīng chén chén dòng chūn zhuó dēng qián yán huā luò
dàn jué gāo yǒu guǐ shén yān zhī è饿 tián gōu
xiāng cái qīn zi yún shí zhōng tóu
xiān shēng zǎo guī lái shí tián máo huāng cāng tái
shù yǒu zāi kǒng qiū dào zhí chén āi
wén cǎn chuàng shēng qián xiāng qiě xián bēi
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《醉时歌》是唐代诗人杜甫的作品。这首诗叙述自己和郑虔的不幸遭遇,诗中充满了嘲笑和自嘲。全诗可分四段:首段是先嘲郑虔;次段是嘲自己,实际上也就是嘲笑世人;第三段则举出司马相如、扬雄,似乎是给自己解嘲,实际上是以此来进一步嘲笑当时的整个社会;末段明嘲儒术,暗讽时政。此诗既显示出朋友间肝胆相照的情谊,又表达了那种抱负远大而又沉沦不遇的焦灼苦闷和感慨愤懑之情。

作者简介

杜甫

杜甫(诗圣)

唐代著名现实主义诗人

杜甫(712—770),字子美,自号少陵野老。举进士不第,曾任检校工部员外郎,故世称杜工部。宋以后被尊为“诗圣”,与李白并称“李杜”。其诗大胆揭露当时社会矛盾,对穷苦人民寄予深切同情,内容深刻。许多优秀作品,显示了唐代由盛转衰的历史过程,因被称为“诗史”。在艺术上,善于运用各种诗歌形式,尤长于律诗;风格多样,而以沉郁为主;语言精炼,具有高度的表达能力。存诗一千四百多首,有《杜工部集》。