月下独酌四首

huā jiān jiǔ zhuó xiāng qīn
bēi yāo míng yuè duì yǐng chéng sān rén
yuè jiě yǐn yǐng suí shēn
zàn bàn yuè jiāng yǐng xíng chūn
yuè pái huái yǐng líng luàn
xǐng shí tóng jiāo huān zuì hòu fēn sàn
yǒng jié qíng yóu xiāng miǎo yún hàn
èr
tiān ruò ài jiǔ jiǔ xīng zài tiān
ruò ài jiǔ yīng jiǔ quán
tiān ài jiǔ ài jiǔ kuì tiān
wén qīng shèng dào zhuó xián
xián shèng yǐn qiú shén xiān
sān bēi tōng dào dǒu rán
dàn jiǔ zhōng wèi xǐng zhě chuán
sān
sān yuè xián yáng chéng qiān huā zhòu jǐn
shuí néng chūn chóu duì jìng yǐn
qióng tōng xiū duǎn zào huà suǒ bǐng
zūn shēng wàn shì nán shěn
zuì hòu shī tiān rán jiù zhěn
zhī yǒu shēn zuì wèi shèn
qióng chóu qiān wàn duān měi jiǔ sān bǎi bēi
chóu duō jiǔ suī shǎo jiǔ qīng chóu lái
suǒ zhī jiǔ shèng jiǔ hān xīn kāi
shǒu yáng kōng yán huí
dāng dài yǐn míng ān yòng zāi
xiè áo jīn zāo qiū shì péng lái
qiě yǐn měi jiǔ chéng yuè zuì gāo tái
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《月下独酌四首》是唐代诗人李白的组诗作品。这四首诗写诗人在月夜花下独酌,无人亲近的冷落情景。诗意表明,诗人心中愁闷,遂以月为友,对酒当歌,及时行乐。诗人运用丰富的想象,表达出由孤独到不孤独,再由不孤独到孤独的一种复杂感情。表面看来,诗人真能自得其乐,可是深处却有无限的凄凉。全诗笔触细腻,构思奇特,体现了诗人怀才不遇的寂寞和孤傲,在失意中依然旷达乐观、放浪形骸、狂荡不羁的豪放个性。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。