师说

zhī xué zhě yǒu shī shī zhě suǒ chuán dào shòu jiě huò rén fēi shēng ér zhī zhī zhě shú néng huò huò ér cóng shī wéi huò zhōng jiě shēng qián wén dào xiān cóng ér shī zhī shēng hòu wén dào xiān cóng ér shī zhī shī dào yōng zhī nián zhī xiān hòu shēng shì guì jiàn zhǎng shào dào zhī suǒ cún shī zhī suǒ cún
jiē shī dào zhī chuán jiǔ rén zhī huò nán zhī shèng rén chū rén yuǎn yóu qiě cóng shī ér wèn yān jīn zhī zhòng rén xià shèng rén yuǎn ér chǐ xué shī shì shèng shèng shèng rén zhī suǒ wéi shèng rén zhī suǒ wéi jiē chū ài shī ér jiào zhī shēn chǐ shī yān huò tóng zhī shī shòu zhī shū ér dòu zhě fēi suǒ wèi chuán dào jiě huò zhě dòu zhī zhī huò zhī jiě huò shī yān huò fǒu yān xiǎo xué ér wèi jiàn míng yuè shī bǎi gōng zhī rén chǐ xiāng shī shì zhī yuē shī yuē yún zhě qún ér xiào zhī
wèn zhī yuē nián xiāng ruò dào xiāng wèi bēi xiū guān shèng jìn
shī dào zhī zhī yuè shī bǎi gōng zhī rén jūn chǐ齿 jīn zhì nǎi fǎn néng guài
shèng rén cháng shī kǒng shī tán cháng hóng shī xiāng lǎo dān tán zhī xián kǒng kǒng yuē sān rén xíng yǒu shī shì shī shī xián wén dào yǒu xiān hòu shù yǒu zhuān gōng shì ér
shì pán nián shí hào wén liù jīng zhuàn jiē tōng zhī shí xué jiā néng xíng dào zuò shī shuō zhī
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《师说》是唐代文学家韩愈创作的一篇议论文。文章阐说从师求学的道理,讽刺耻于相师的世态,教育了青年,起到转变风气的作用。文中列举正反面的事例层层对比,反复论证,论述了从师表学习的必要性和原则,批判了当时社会上“耻学于师”的陋习,表现出非凡的勇气和斗争精神,也表现出作者不顾世俗独抒己见的精神。全文篇幅虽不长,但涵义深广,论点鲜明,结构严谨,说理透彻,富有较强的说服力和感染力。

作者简介

韩愈

韩愈

唐代官员,文学家、思想家、哲学家

韩愈(768—824),字退之,河南河阳(今河南孟州)人。自谓郡望昌黎,世称韩昌黎。贞元八年(792年)进士。曾任国子博士、刑部侍郎等职,因谏阻宪宗奉迎佛骨被贬为潮州刺史。后官至吏部侍郎。卒谥“文”。倡导古文运动,其散文被列为“唐宋八大家”之首,与柳宗元并称“韩柳”。其诗力求新奇,有时流于险怪,对宋诗影响颇大。有《昌黎先生集》。