江夏赠韦南陵冰

jiāo jīng shā chén chú yǐn tiān jīn shuǐ
jūn wèi zhāng jìn jiǔ quán cuàn sān jiǔ qiān
tiān zài xīn lìng kuān láng qiān dài shuāng hán
西 rén jiàn dōng fēng chuī mèng dào cháng ān
níng xiāng jīng máng duò yān
xiāo jīn guǎn xuān yán xīn shēn cháng
zuó xiù qīng 绿 zūn bìng táo jìng yán
tiān yuān jīn chéng kuǎn duàn zhū hóu mén
lài nán píng huō fāng cùn jiān chí qīng lùn
yǒu shān kāi wàn yún wàng qīng tiān jiě rén mèn
rén mèn hái xīn mèn xīn cháng xīn
chóu lái yǐn jiǔ èr qiān shí hán huī chóng nuǎn shēng yáng chūn
shān gōng zuì hòu néng bié shì fēng liú xián zhǔ rén
tóu tuó yún yuè duō sēng shān shuǐ céng chèn rén
rán míng jiā àn cāng liú jiāng nán ér zhào ōu
qiě wèi jūn chuí suì huáng lóu jūn wèi dǎo què yīng zhōu
chì zhēng xióng mèng qiě kuān yōu
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《江夏赠韦南陵冰》是唐代大诗人李白晚年在江夏遇好友韦冰时写下的诗作。此诗构思奇特,从作者遇赦骤逢友人的惊喜如梦,写到在冷酷境遇中觉醒,而以觉醒后的悲愤作结,真实地反映出造成悲剧的时代特点。全诗写得回肠荡气,痛快淋漓,笔调豪放,个性突出,有着强烈的感情色彩。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。