孙子兵法·地形篇

sūnbīng··xíngpiān
sūn yuē xíng yǒu tōng zhě yǒu guà zhě yǒu zhī zhě yǒu ài zhě yǒu xiǎn zhě yǒu yuǎn zhě wǎng lái yuē tōng tōng xíng zhě xiān gāo yáng liáng dào zhàn wǎng nán fǎn yuē guà guà xíng zhě bèi chū ér shèng zhī ruò yǒu bèi chū ér shèng nán fǎn chū ér chū ér yuē zhī zhī xíng zhě suī chū yǐn ér zhī lìng bàn chū ér zhī ài xíng zhě xiān zhī yíng zhī dài ruò xiān zhī yíng ér cóng yíng ér cóng zhī xiǎn xíng zhě xiān zhī gāo yáng dài ruò xiān zhī yǐn ér zhī cóng yuǎn xíng zhě shì jūn nán tiāo zhàn zhàn ér fán liù zhě zhī dào jiàng zhī zhì rèn chá
bīng yǒu zǒu zhě yǒu chí zhě yǒu xiàn zhě yǒu bēng zhě yǒu luàn zhě yǒu běi zhě fán liù zhě fēi tiān zhī zāi jiàng zhī guò shì jūn shí yuē zǒu qiáng ruò yuē chí qiáng ruò yuē xiàn ér duì ér zhàn jiàng zhī néng yuē bēng jiàng ruò yán jiào dào míng cháng chén bīng zòng héng yuē luàn jiàng néng liào shǎo zhòng ruò qiáng bīng xuǎn fēng yuē běi fán liù zhě bài zhī dào jiàng zhī zhì rèn chá
xíng zhě bīng zhī zhù liào zhì shèng xiǎn è yuǎn jìn shàng jiàng zhī dào zhī ér yòng zhàn zhě shèng zhī ér yòng zhàn zhě bài
zhàn dào shèng zhǔ yuē zhàn zhàn zhàn dào shèng zhǔ yuē zhàn zhàn jìn qiú míng tuì退 zuì wéi rén shì bǎo ér zhǔ guó zhī bǎo
shì yīng ér zhī shēn shì ài zhī hòu ér néng shǐ使 ài ér néng lìng luàn ér néng zhì ruò jiāo yòng
zhī zhī ér zhī zhī shèng zhī bàn zhī zhī ér zhī zhī shèng zhī bàn zhī zhī zhī zhī ér zhī xíng zhī zhàn shèng zhī bàn zhī bīng zhě dòng ér ér qióng yuē zhī zhī shèng nǎi dài zhī tiān zhī shèng nǎi qióng
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《孙子兵法·地形篇》是春秋时期兵法家孙武创作的一篇散文。该书主要讲的是六种不同的作战地形及相应的战术要求。

作者简介

孙武

孙武

中国春秋时期军事家

孙武(前545—470年),字长卿,中国春秋时期著名的军事家、政治家,尊称兵圣或孙子,又称“兵家至圣”,被誉为“百世兵家之师”、“东方兵学的鼻祖”。其著有巨作《孙子兵法》十三篇,为后世兵法家所推崇,被誉为“兵学圣典”,置于《武经七书》之首。