五代史伶官传序

shèng shuāi zhī suī yuē tiān mìng fēi rén shì zāi yuán zhuāng zōng zhī suǒ tiān xià suǒ shī zhī zhě zhī zhī
shì yán jìn wáng zhī jiāng zhōng sān shǐ zhuāng zōng ér gào zhī yuē liáng chóu yān wáng suǒ dān yuē wéi xiōng ér jiē bèi jìn guī liáng sān zhě hèn ěr sān shǐ ěr wàng nǎi zhī zhì zhuāng zōng shòu ér cáng zhī miào hòu yòng bīng qiǎn cóng shì shào láo gào miào qǐng shǐ chéng jǐn náng ér qián kǎi xuán ér zhī
fāng yàn hán liáng jūn chén zhī shǒu tài miào huán shǐ xiān wáng ér gào chéng gōng zhī shèng wèi zhuàng zāi chóu chóu miè tiān xià dìng luàn zhě yìng cāng huáng dōng chū wèi jiàn zéi ér shì sàn jūn chén xiāng zhī suǒ guī zhì shì tiān duàn xià zhān jīn shuāi zhī nán ér shī zhī běn chéng bài zhī ér jiē rén
shū yuē mǎn zhāo sǔn qiān yōu láo xīng guó wáng shēn rán zhī fāng shèng tiān xià zhī háo jié néng zhī zhēng shuāi shù shí líng rén kùn zhī ér shēn guó miè wéi tiān xià xiào huò huàn cháng wēi ér zhì yǒng duō kùn suǒ líng rén zāi zuò líng guān chuán
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《五代史伶官传序》选自欧阳修所作《新五代史·伶官传》,是一篇史论。此文通过对五代时期的后唐盛衰过程的具体分析,推论出:「忧劳可以兴国,逸豫可以亡身」和「祸患常积于忽微,而智勇多困于所溺」的结论,说明国家兴衰败亡不由天命而取决于「人事」,借以告诫当时北宋王朝执政者要吸取历史教训,居安思危,防微杜渐,力戒骄侈纵欲。文章开门见山,提出全文主旨:盛衰之理,决定于人事。然后便从「人事」下笔,叙述庄宗由盛转衰、骤兴骤亡的过程,以史实具体论证主旨。具体写法上,采用先扬后抑和对比论证的方法,先极赞庄宗成功时意气之盛,再叹其失败时形势之衰,兴与亡、盛与衰前后对照,强烈感人,最后再辅以《尚书》古训,更增强了文章说服力。全文紧扣「盛衰」二字,夹叙夹议,史论结合,笔带感慨,语调顿挫多姿,感染力很强,成为历来传诵的佳作。

作者简介

欧阳修

欧阳修

北宋政治家、文学家

欧阳修(1007—1072),字永叔,号醉翁,晚年 又号六一居士。吉水(今属江西)人。幼贫而好学。天圣八年(1030年)进士。曾任枢密副使、参知政事。因议新法与王安石不合,退居颍州知州。卒谥文忠。提倡古文,奖掖后进,为北宋古文运动领袖。散文富阴柔之美,为“唐宋八大家”之一。诗学韩愈、李白,古体高秀,近体妍雅。词婉丽,承袭南唐余风。曾与宋祁合修《新唐书》,并独撰《新五代史》。有《欧阳文忠公集》、《六一词》等。