送东阳马生序

yòu shí shì xué jiā pín cóng zhì shū guān měi jiǎ jiè cáng shū zhī jiā shǒu huán tiān hán yàn bīng jiān shǒu zhǐ shēn zhī dài zǒu sòng zhī gǎn shāo yuē shì rén duō shū jiǎ yīn biàn guān qún shū jiā guān shèng xián zhī dào yòu huàn shuò shī míng rén yóu cháng bǎi wài cóng xiāng zhī xiān zhí jīng kòu wèn xiān lóng wàng zūn mén rén tián shì wèi cháng shāo jiàng shì zuǒ yòu yuán zhì shēn qīng ěr qǐng huò chì duō gōng zhì gǎn chū yán xīn yuè yòu qǐng yān suī huò yǒu suǒ wén
dāng zhī cóng shī qiè xíng shēn shān zhōng qióng dōng liè fēng xuě shēn shù chǐ jūn liè ér zhī zhì shè zhī jiāng jìng néng dòng yìng rén chí tāng guàn qīn yōng jiǔ ér nǎi zhǔ rén zài xiān féi wèi zhī xiǎng tóng shè shēng jiē xiù dài zhū yīng bǎo shì zhī mào yāo bái zhī huán zuǒ pèi dāo yòu bèi róng xiù rán ruò shén rén yùn páo chǔ jiān lüè yàn zhōng yǒu zhě zhī kǒu zhī fèng ruò rén gài zhī qín qiě jiān ruò
jīn suī mào lǎo wèi yǒu suǒ chéng yóu xìng jūn zhī liè ér chéng tiān zhī chǒng guāng zhuì gōng qīng zhī hòu shì zuò bèi wèn hǎi miù chēng shì míng kuàng cái zhī guò zhě
jīn zhū shēng xué tài xué xiàn guān yǒu lǐn shāo zhī gōng suì yǒu qiú zhī wèi dòng něi zhī huàn zuò shà zhī xià ér sòng shī shū bēn zǒu zhī láo yǒu shì wéi zhī shī wèi yǒu wèn ér gào qiú ér zhě fán suǒ yǒu zhī shū jiē ruò zhī shǒu jiǎ zhū rén ér hòu jiàn yǒu jīng yǒu chéng zhě fēi tiān zhì zhī bēi xīn ruò zhī zhuān ěr rén zhī guò zāi
dōng yáng shēng jūn zài tài xué èr nián liú bèi shèn chēng xián cháo jīng shī shēng xiāng rén zhuàn cháng shū wéi zhì shèn chàng zhī lùn biàn yán ér wèi shào shí yòng xīn xué shèn láo shì wèi shàn xué zhě jiāng guī jiàn qīn dào wéi xué zhī nán gào zhī wèi miǎn xiāng rén xué zhě zhī zhì kuā zhī shèng ér jiāo xiāng rén zhě zhī zhě zāi
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《送东阳马生序》是明初宋濂送给他的同乡浙江东阳县青年马君则的文章。在这篇赠言里,作者叙述个人早年虚心求教和勤苦学习的经历,勉励青年人珍惜良好的读书环境,专心治学。文中生动而具体地描述了自己借书求师之难,饥寒奔走之苦,并与太学生优越的条件加以对比,有力地说明学业能否有所成就,主要在于主观努力,不在天资的高下和条件的优劣,这种认识在今天仍有借鉴意义。

作者简介

宋濂

宋濂(一代之宗)

元末明初政治家、文学家

宋濂(1310—1381),字景濂,号潜溪,别号玄真子、玄真道士、玄真遁叟。谥号文宪。浦江(今浙江浦江)人,汉族。明初文学家,曾被朱元璋誉为“开国文臣之首”。因其长孙宋慎牵连胡惟庸党案,全家流放茂州。其散文质朴简洁,或雍容典雅,各有特色。他推崇台阁文学,文风淳厚飘逸,为其后“台阁体”作家的文学创作提供范本。其作品大部分被合刻为《宋学士全集》七十五卷。