得道多助失道寡助

tiān shí rén sān zhī chéng zhī guō huán ér gōng zhī ér shèng huán ér gōng zhī yǒu tiān shí zhě rán ér shèng zhě shì tiān shí chéng fēi gāo chí fēi shēn bīng fēi jiān fēi duō wěi ér zhī shì rén
yuē mín fēng jiāng zhī jiè guó shān zhī xiǎn wēi tiān xià bīng zhī dào zhě duō zhù shī dào zhě guǎ zhù guǎ zhù zhī zhì qīn pàn zhī duō zhù zhī zhì tiān xià shùn zhī tiān xià zhī suǒ shùn gōng qīn zhī suǒ pàn jūn yǒu zhàn zhàn shèng
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《得道多助失道寡助》是战国时期思想家、文学家孟子的散文作品,文章通过对“天时”“地利”“人和”三者的比较,层层递进地论证了“天时不如地利,地利不如人和”的道理。全文不仅气势充沛,而且章法严密,逻辑性很强,确实是一篇传诵千古的政治短论。

作者简介

孟子

孟子

战国时期儒家代表人物

孟子(前372—前289年),孔子之孙孔伋的再传弟子,战国时期著名哲学家、思想家、政治家、教育家,儒家学派的代表人物之一,地位仅次于孔子,与孔子并称“孔孟”。