墨妙亭记

níng nián shí yuè gāo yóu sūn shēn lǎo guǎng广 shǒu xìng míng nián èr yuè zuò miào tíng zhī běi xiāo yáo táng zhī dōng fán jìng nèi hàn lái wén shí zhī
xìng dōng jìn wèi shàn hào wèi shān shuǐ qīng yuǎn mín dào lián zhī guǎ qiú ér zhēng bīn fēi yǒu shì zhě zhì yān fán jùn shǒu zhě fēng liú xiào yǒng tóu yǐn jiǔ wèi shì shēn lǎo zhī zhì ér suì shì shuǐ shàng tián jiē dēng rén jiāng xiāng wáng shēn lǎo zhèn lǐn quàn fēn gōng xún láo lái chū zhì chéng yǒu zhě jiē zhēng chū zuǒ guān suǒ huó zhì shèng dāng shì shí cháo tíng fāng gèng huà shǐ使 zhě páng wèi shēn lǎo dāng zhì wén shū huì néng yōng róng shì ér shēn lǎo bīn shī yǐn jiǔ wèi yòu xiá wǎng luó qián rén yǒng shù bǎi piān wèi xìng xīn huà shàng cún ér jiāng duàn quē huāng bēi cǎo zhī jiān zhě yòu jiē tíng shì suì shí èr yuè shì zhì zhōu lǎn tàn ér shēn lǎo qiú wén wèi
huò wèi fán yǒu guī jǐn ér shì xíng wèi zhě yóu zhǎng suī jīn shí zhī jiān é ér biàn huài zhì gōng míng wén zhāng chuán shì chuí hòu nǎi wèi chà jiǔ jīn nǎi tuō shì jiǔ cún zhě fǎn qiú zhù huài rén zhī huò ér shēn lǎo yòu jiāng shēn yán liú zhī tuī shì nǎi zhī mìng wèi zhī mìng zhě jǐn rén shì rán hòu ér hàn zhī yǒu chéng yǒu huài rén zhī yǒu shēng yǒu ér guó zhī yǒu xìng yǒu wáng suī zhī rán ér jūn zi zhī yǎng shēn fán jiǔ shēng ér huǎn zhě yòng zhì guó fán cún cún ér jiù wáng zhě wèi zhì nài ér hòu zhī wèi zhī mìng shì tíng zhī zuò fǒu zhēng zhě ér biàn zài shuō ér liè míng zuǒ yún
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《墨妙亭记》是北宋文学家苏轼于熙宁五年(1072)十二月所作的一篇散文,文章起始既紧扣作亭之缘起,而后宕开笔墨写孙莘老泽惠百姓的政绩,然后才归入正题,发挥议论,推衍出“知命者,必尽人事,然后理足而无憾”的道理,并进而言及养生与治国之道。 文章从小题目引出大议论,立意高远,富于哲理。

作者简介

苏轼

苏轼(诗神)

北宋文学家,书法家、画家

苏轼(1037—1101),字子瞻,号东坡居士,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐进士。曾上书力言王安石新法之弊,后因作诗讽刺新法而下御史狱,贬黄州。宋哲宗时任翰林学士,曾出知杭州、颖州,官至礼部尚书。后又贬谪惠州、儋州。多惠政。卒谥文忠。学识渊博,喜奖励后进。与父苏洵、弟苏辙合称“三苏”。其文纵横恣肆,为唐宋八大家之一。其诗题材广阔,清新豪健,善用夸张比喻,独具风格,与黄庭坚并称“苏黄”。词开豪放一派,与辛弃疾并称“苏辛”。 又工书画。有《东坡七集》《东坡易传》《东坡乐府》等。