沧浪亭

zi měi cāng làng yín yāo gòng zuò cāng làng piān
cāng làng yǒu jǐng dào shǐ使 dōng wàng xīn yōu rán
huāng wān shuǐ xiàng gāo lín cuì xiāng huí huán
xīn huáng chōu sǔn tiān xià yǐng lǎo niè luàn zhēng chūn yán
shuǐ qín xián xiá shì gāo shān niǎo xiāng jiū xuān
zhī xìng fèi yǎng shì qiáo jiē cāng yān
kān jiē rén dào yuǎn suī yǒu lái céng yuán
qióng guài shuí shì zi sōu suǒ yōu yǐn tàn shén xiān
chū xún jìng méng huō jìng qióng biān
fēng gāo yuè bái zuì piàn yíng jìng qióng tián
qīng guāng biàn shuǐ yuè dàn jiàn kōng hán lián
qīng fēng míng yuè běn jià zhǐ mài wàn qián
yòu jìng tiān zhuàng shì qiáo cuì tiān yīng lián
chī yǒu wǎng jiāng tāo miǎo fān tiān
shì tuō fǎn shēn shì jiāo lóng yuān
biǎn zhōu rèn piāo hóng làng yáo zuì mián
zhàng shēn zài zhǎng xīn shī měi jiǔ liáo qióng nián
suī rán dào jiā rén jiān chuán
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《沧浪亭》是北宋文学家欧阳修创作的一首七言古诗。这首诗依据苏舜钦所寄诗文,在想象中描绘了沧浪亭幽雅景致,表现作者对沧浪亭的向往之情及对友人放废的不幸遭遇的深切同情,全诗铺叙自然,语言流畅,以清新自然的句式表现与苏舜钦之间的心赏心知。

作者简介

欧阳修

欧阳修

北宋政治家、文学家

欧阳修(1007—1072),字永叔,号醉翁,晚年 又号六一居士。吉水(今属江西)人。幼贫而好学。天圣八年(1030年)进士。曾任枢密副使、参知政事。因议新法与王安石不合,退居颍州知州。卒谥文忠。提倡古文,奖掖后进,为北宋古文运动领袖。散文富阴柔之美,为“唐宋八大家”之一。诗学韩愈、李白,古体高秀,近体妍雅。词婉丽,承袭南唐余风。曾与宋祁合修《新唐书》,并独撰《新五代史》。有《欧阳文忠公集》、《六一词》等。