自代内赠

bǎo dāo jié liú shuǐ yǒu duàn jué shí
qiè zhú jūn xíng chán mián zhī
bié lái mén qián cǎo qiū xiàng chūn zhuǎn
sǎo jìn gèng huán shēng mǎn xíng
míng fèng shǐ xiāng xióng jīng fēi
yóu yún luò shān wǎng jiàn guī
lóu zhī jūn zài qiū
liáng yuàn kōng jǐn qīn yáng tái mèng xíng
qiè jiā sān zuò xiàng shī shì 西 qín
yóu yǒu jiù guǎn qīng wén lín
yún yǎn zhōng rén
qiè jǐng táo kāi huā xiàng shuí xiào
jūn tiān shàng yuè kěn huí zhào
kuī jìng shí bié duō qiáo cuì shēn
ān qín liǎo wéi rén dào cùn xīn
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《自代内赠》是唐代诗人李白于天宝十二年创作的一首古体诗,收录《全唐诗》。这首诗是诗人李白代妻子给自己写的一封信,诗中大量运用比喻手法,主要描述两人聚少离多,妻子怀念自己的情形,烘托妻子对自己的相思之情。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。