醉翁亭记

huán chú jiē shān 西 nán zhū fēng lín yóu měi wàng zhī wèi rán ér shēn xiù zhě láng shān xíng liù jiàn wén shuǐ shēng chán chán ér xiè chū liǎng fēng zhī jiān zhě niàng quán fēng huí zhuǎn yǒu tíng rán lín quán shàng zhě zuì wēng tíng zuò tíng zhě shuí shān zhī sēng zhì xiān míng zhī zhě shuí tài shǒu wèi tài shǒu lái yǐn yǐn shǎo zhé zuì ér nián yòu zuì gāo hào yuē zuì wēng zuì wēng zhī zài jiǔ zài shān shuǐ zhī jiān shān shuǐ zhī zhī xīn ér zhī jiǔ
ruò chū ér lín fēi kāi yún guī ér yán xué míng huì míng biàn huà zhě shān jiān zhī zhāo fāng ér yōu xiāng jiā xiù ér fán yīn fēng shuāng gāo jié shuǐ luò ér shí chū zhě shān jiān zhī shí zhāo ér wǎng ér guī shí zhī jǐng tóng ér qióng
zhì zhě xíng zhě xiū shù qián zhě hòu zhě yīng xié wǎng lái ér jué zhě chú rén yóu lín ér shēn ér féi niàng quán wéi jiǔ quán xiāng ér jiǔ liè shān yáo rán ér qián chén zhě tài shǒu yàn yàn hān zhī fēi fēi zhú shè zhě zhōng zhě shèng gōng chóu jiāo cuò zuò ér xuān huá zhě zhòng bīn huān cāng yán bái tuí rán jiān zhě tài shǒu zuì
ér yáng zài shān rén yǐng sǎn luàn tài shǒu guī ér bīn cóng shù lín yīn míng shēng shàng xià yóu rén ér qín niǎo rán ér qín niǎo zhī shān lín zhī ér zhī rén zhī rén zhī cóng tài shǒu yóu ér ér zhī tài shǒu zhī zuì néng tóng xǐng néng shù wén zhě tài shǒu tài shǒu wèi shuí líng ōu yáng xiū
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《醉翁亭记》是北宋文学家欧阳修创作的一篇散文。宋仁宗庆历五年(西元一〇四五年),参知政事范文正等人遭谗离职,欧阳修上书替他们分辩,被贬到滁州做了两年知州。到任以後,他内心抑郁,但还能發挥「宽简而不扰」的作风,取得了某些政绩。《醉翁亭记》就写在这个时期。

文章描写了滁州一带朝暮四季自然景物不同的幽深秀美,滁州百姓和平宁静的生活,特别是作者在山林中与民一齐游赏宴饮的乐趣。全文贯穿一个「乐」字,其中则包含着比较複杂曲折的内容。一则暗示出一个封建地方长官能「与民同乐」的情怀,一则在寄情山水背後隐藏着难言的苦衷。正当四十岁的盛年却自号「醉翁」,而且经常出游,加上他那「饮少辄醉」、「颓然乎其间」的种种表现,都表明欧阳修是借山水之乐来排谴谪居生活的苦闷。

作者简介

欧阳修

欧阳修

北宋政治家、文学家

欧阳修(1007—1072),字永叔,号醉翁,晚年 又号六一居士。吉水(今属江西)人。幼贫而好学。天圣八年(1030年)进士。曾任枢密副使、参知政事。因议新法与王安石不合,退居颍州知州。卒谥文忠。提倡古文,奖掖后进,为北宋古文运动领袖。散文富阴柔之美,为“唐宋八大家”之一。诗学韩愈、李白,古体高秀,近体妍雅。词婉丽,承袭南唐余风。曾与宋祁合修《新唐书》,并独撰《新五代史》。有《欧阳文忠公集》、《六一词》等。