西平乐·稚柳苏晴

zhì liǔ qíng xiē chuān jiǒng wèi jué chūn shē tuó hán qīn zhèng lián chū qīng yīn zhē tàn shì zhú hóng鸿 jǐn shēn táng gòng wǎn zhēng zhī xiàng zhēng tiáo zhù chén shā zhuī niàn zhū yán cuì céng dào chù shǐ使 rén jiē
dào lián sān chǔ tiān qiáo qián lín xié zhòng xiǎng dōng líng huì péng guī lái zuǒ yòu qín shū sōng xiāng kuàng fēng liú bìn wèi huá duō xiè rén qīn chí zhèng 驿 shí dào róng zūn quàn yān liú gòng guò fāng shí fān lìng juàn jiā
复制 复制

作品简介

《西平乐·稚柳苏晴》是北宋词人周邦彦所著的一首词,该词写了词人四十年前游览汴京,现在再次重游时的感慨之情。全词总结了自己的一生,带有无限怅惘的感情。

作者简介

周邦彦

周邦彦

北宋文学家、音乐家,婉约派词人

周邦彦(1056—1121),字美成,号清真居士,钱塘(今浙江杭州)人。官历太学正、庐州教授、知溧水县等。少年时期个性比较疏散,但相当喜欢读书。精通音律,曾创作不少新词调。作品多写闺情、羁旅,也有咏物之作。格律谨严,语言曲丽精雅,长调尤善铺叙。为后来格律派词人所宗。作品在婉约词人中长期被尊为“正宗”。旧时词论称他为“词家之冠”或“词中老杜”。有《清真居士集》,已佚,今存《片玉集》。