满江红·金陵怀古

liù dài háo huá chūn gèng xiāo kōng chàng wàng shān chuān xíng shèng fēi chóu wáng xiè táng qián shuāng yàn xiàng kǒu céng xiāng shí tīng shēn chéng chūn cháo
wǎng shì chóu zhī huái怀 guó kōng chén dàn huāng yān shuāi cǎo luàn xié shù cán qiū lěng yān zhī jǐng huài hán jiāng dào jīn zhǐ yǒu jiǎng shān qīng qín huái
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《满江红·金陵怀古》是元朝诗人萨都剌的词。这首词连缀了一系列古今人事和风物,既拓宽了时空领域,使怀古的情思显得汁漫悠远,又把抽象的情思化作可以闻见的人事或物象,直接作用于读者的感官,以增强情思的感染力。

作者简介

萨都剌

萨都剌

元代诗人、画家

萨都刺(1272—1355),字天锡,号直斋,蒙古族,父因军功居雁门(今山西代县),故为雁门人。泰定进士,授翰林应奉,后出任南御史台掾、淮西宪司经历等职。弃官后隐居安庆司空山。诗多写自然景色,清新绮丽。有《雁门集》。