石钟山记

shuǐ jīng yún péng zhī kǒu yǒu shí zhōng shān yān yuán wéi xià lín shēn tán wēi fēng làng shuǐ shí xiāng shēng hóng zhōng shì shuō rén cháng zhī jīn zhōng qìng zhì shuǐ zhōng suī fēng làng néng míng ér kuàng shí zhì táng shǐ fǎng访 zōng shuāng shí tán shàng kòu ér líng zhī nán shēng hán běi yīn qīng yuè zhǐ xiǎng téng yùn xiē wéi zhī rán shì shuō yóu zhī shí zhī kēng rán yǒu shēng zhě suǒ zài jiē shì ér zhōng míng zāi
yuán fēng nián liù yuè dīng chǒu ān zhōu xíng shì lín ér zhǎng mài jiāng ráo zhī xīng wèi sòng zhī zhì kǒu yīn guān suǒ wèi shí zhōng zhě sēng shǐ使 xiǎo tóng chí luàn shí jiān èr kòu zhī kōng kōng yān xiào ér xìn zhì yuè míng mài chéng xiǎo zhōu zhì jué xià shí qiān chǐ měng shòu guǐ sēn rán rén ér shān shàng wén rén shēng jīng zhé zhé yún xiāo jiān yòu yǒu ruò lǎo rén qiě xiào shān zhōng zhě huò yuē guàn fāng xīn dòng huán ér shēng shuǐ shàng chēng hóng zhōng jué zhōu rén kǒng ér chá zhī shān xià jiē shí xué xià zhī qiǎn shēn wēi yān hán dàn pēng pài ér wéi zhōu huí zhì liǎng shān jiān jiāng gǎng kǒu yǒu shí dāng zhōng liú zuò bǎi rén kōng zhōng ér duō qiào fēng shuǐ xiāng tūn yǒu kuǎn kǎn tāng zhī shēng xiàng zhī chēng hóng zhě xiāng yìng yuè zuò yān yīn xiào wèi mài yuē shí zhī chēng hóng zhě zhōu jǐng wáng zhī kuǎn kǎn tāng zhě wèi zhuāng zhī zhōng zhī rén
shì jiàn ěr wén ér duàn yǒu yuán zhī suǒ jiàn wén dài tóng ér yán zhī xiáng shì zhōng kěn xiǎo zhōu jué zhī xià néng zhī ér gōng shuǐ shī suī zhī ér néng yán shì suǒ chuán ér lòu zhě nǎi jīn kǎo ér qiú zhī wéi shí shì zhī gài tàn yuán zhī jiǎn ér xiào zhī lòu
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《石钟山记》是北宋文学家苏东坡于宋神宗元丰七年(公元1084年)游石钟山后所写的一篇考察性的游记,文章通过记叙对石钟山得名由来的探究,强调要正确判断一件事物,必须要深入实际,认真调查。

作者简介

苏轼

苏轼(诗神)

北宋文学家,书法家、画家

苏轼(1037—1101),字子瞻,号东坡居士,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐进士。曾上书力言王安石新法之弊,后因作诗讽刺新法而下御史狱,贬黄州。宋哲宗时任翰林学士,曾出知杭州、颖州,官至礼部尚书。后又贬谪惠州、儋州。多惠政。卒谥文忠。学识渊博,喜奖励后进。与父苏洵、弟苏辙合称“三苏”。其文纵横恣肆,为唐宋八大家之一。其诗题材广阔,清新豪健,善用夸张比喻,独具风格,与黄庭坚并称“苏黄”。词开豪放一派,与辛弃疾并称“苏辛”。 又工书画。有《东坡七集》《东坡易传》《东坡乐府》等。