孙子兵法·火攻篇

sūnbīng··huǒgōngpiān
sūn yuē fán huǒ gōng yǒu yuē huǒ rén èr yuē huǒ sān yuē huǒ yuē huǒ yuē huǒ duì xíng huǒ yǒu yīn yān huǒ huǒ yǒu shí huǒ yǒu shí zhě tiān zhī zào zhě yuè zài zhěn fán xiù宿 zhě fēng zhī
fán huǒ gōng yīn huǒ zhī biàn ér yìng zhī huǒ nèi zǎo yìng zhī wài huǒ bīng jìng zhě dài ér gōng huǒ cóng ér cóng zhī cóng ér zhǐ huǒ wài dài nèi shí zhī huǒ shàng fēng gōng xià fēng zhòu fēng jiǔ fēng zhǐ fán jūn zhī yǒu huǒ zhī biàn shù shǒu zhī
huǒ zuǒ gōng zhě míng shuǐ zuǒ gōng zhě qiáng shuǐ jué duó zhàn shèng gōng ér xiū gōng zhě xiōng mìng yuē fèi liú
yuē míng zhǔ zhī liáng jiàng xiū zhī fēi dòng fēi yòng fēi wēi zhàn zhǔ ér xīng shī jiàng yùn ér zhì zhàn ér dòng ér zhǐ yùn yuè wáng guó cún zhě shēng míng jūn shèn zhī liáng jiàng jǐng zhī ān guó quán jūn zhī dào
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《孙子兵法·火攻篇》是春秋时期齐国人孙武所著《孙子兵法》十二篇中的一篇散文。火攻篇主要讲述对敌作战火的使用原则,包括火攻的目标、使用火攻的条件以及火攻发起后根据战况所做的兵力调配部署。

作者简介

孙武

孙武

中国春秋时期军事家

孙武(前545—470年),字长卿,中国春秋时期著名的军事家、政治家,尊称兵圣或孙子,又称“兵家至圣”,被誉为“百世兵家之师”、“东方兵学的鼻祖”。其著有巨作《孙子兵法》十三篇,为后世兵法家所推崇,被誉为“兵学圣典”,置于《武经七书》之首。