悲歌行

bēi lái bēi lái
zhǔ rén yǒu jiǔ qiě zhēn tīng bēi lái yín
bēi lái yín hái xiào tiān xià rén zhī xīn
jūn yǒu shù dǒu jiǔ yǒu sān chǐ qín
qín míng jiǔ liǎng xiāng bēi chì qiān jūn jīn
bēi lái bēi lái
tiān suī cháng suī jiǔ jīn mǎn táng yīng shǒu
guì bǎi nián néng shēng rén jiē yǒu
yuán zuò fén shàng yuè qiě jìn bēi zhōng jiǔ
bēi lái bēi lái
fèng huáng zhì wēi zhī
hàn jiāng jūn chǔ wáng fàng què
bēi lái bēi lái
qín jiā zǎo zhuī huǐ míng xiàng shēn zhī wài
fàn céng ài gōng chéng míng suì shēn tuì退
jiàn shì yòng shū néng zhī xìng míng
huì shī kěn gān wàn shèng shì wèi qióng jīng
hái hēi tóu fāng mán bái shǒu wéi shēng
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《悲歌行》是唐代伟大诗人李白(有人认为后人伪托李白)借乐府旧题创作的一首古诗。此诗以四个”悲来乎,悲来乎“为标志可分四段。第一段开头作者直抒胸臆,接着在宴会上唱出了心中的孤独与寂寞,随之情感的格调有抑变扬,宴会氛围又重新转入热烈之中;第二段表达作者对富贵和生死的看法,第三段用孔子、微子、李广、屈原等典故,为古人也为自己的怀才不遇鸣不平;最后一段继续用典,可以看作是李白一生中理想与现实矛盾冲突的生动阐释。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。