虎丘记

qiū chéng shān gāo yán suì jìn chéng xiāo lóu chuán zhī fán yuè zhī huā zhī chén xuě zhī yóu rén wǎng lái fēn cuò zhī ér zhōng qiū wéi yóu shèng
měi zhì shì qīng chéng lián ér zhì guān shì xià dài jìng zhuāng chóng yīn lèi zhì jiǔ jiāo jiān cóng qiān rén shí shàng zhì shān mén zhì lín tán bǎn qiū zūn léi yún xiè yuǎn ér wàng zhī yàn luò píng shā xiá jiāng shàng léi gǔn diàn huò ér zhuàng
zhī chū chàng zhě qiān bǎi shēng ruò wén biàn shí fēn cáo shǔ jìng hóu xiāng dòu chén yán chī bié wèi ér yáo tóu dùn zhě shù shí rén ér ér míng yuè kōng shí guāng liàn qiè rán tíng shēng shǔ ér zhě cái sān bèi xiāo cùn guǎn rén huǎn bǎn ér zhú ròu xiāng qīng shēng liàng chè tīng zhě hún xiāo zhì shēn yuè yǐng héng xié xìng zǎo líng luàn xiāo bǎn yòng dēng chǎng zuò bǐng yīn ruò xiǎng chè yún měi jìn fēi niǎo wèi zhī pái huái zhuàng shì tīng ér xià lèi
jiàn quán shēn fēi yán xuē qiān qǐng yún tiān chí zhū shān zuò àn luán jìng xiù zuì shāng dàn guò guāng shè rén kān jiǔ zuò ěr wén chāng jiā wǎn shù yóu guān miàn běi wéi píng yuǎn táng jiù zhǐ kōng kuàng jǐn shān diǎn zài wàng táng fèi jiǔ jiāng jìn zhī móu suǒ zhī wéi zhōu bái tiān zhū gōng zhōng ér bìng xún zuò guī kǒng jìn zhī zhī xìng lán shān chuān xīng fèi xìn yǒu shí zāi
liǎng zǎi dēng qiū zhě liù zuì hòu jiāng jìn zhī fāng gōng tóng dēng chí yuè shēng gōng shí shàng zhě wén lìng lái jiē yīn wèi jìn zhī yuē shèn shā zhī héng zào zhī zāi guān yǒu tīng shí shàng zhě yuè
jīn xìng jiě guān chēng qiū zhī yuè zhī shàng shí yán fǒu
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《虎丘记》是明朝文学家袁宏道的游记散文中的代表作。袁宏道任吴县令时曾六次游览虎丘,两年后辞官时,又故地重游写出《虎丘记》。该文记述了中秋夜苏州人游虎丘的情景,其中写得最精彩的是有关唱歌的场面。从开始“唱者千百”到最后“壮士听而下泪”,层层深入,情景交融,把读者引入到一个若有所失,但更有所得的境界里。

作者简介

袁宏道

袁宏道

明代文人,公安派代表人物

袁宏道(1568—1610),字中郎,号石公,又号六休,公安(今湖北)人。万历二十年(1592)进士,历官吴县知县、顺天教授、考功员外郎等职。为“公安派”的代表人物。受李贽、徐渭影响颇深,不满前后“七子”的复古主义,认为“世道既变,文亦因之,今之不必摹古者,亦势也”,主张独抒性灵,不拘格套,非从自己胸臆流出,不肯下笔。创作以散文小品擅胜,清新流畅,真率自然。其诗浅近通俗,但有肤廓之嫌。有《袁中郎集》。