贺新郎·吴江

làng yǒng tíng shì dāng nián péng lái dǐng shàng hǎi fēng piāo zhuì qiǎn jiāng shén cháng shǒu zhù jiāo lóng chán wěi dòu chū hán yān hán zuó jīng fān kūn zhóu dòng juǎn diāo huī zhì xiàng kōng dàn liú jiàng hóng zhù
yǒu piān zhōu qún xiān chóng yóu dào cuì jīng nán zhù shǒu pāi lán gān bái wèi yīn qín nài jīng fēi shā zhǔ xīng yuè tiān yún wàn lǎn máng máng zhòu zhī chù shuāng hào
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《贺新郎·吴江》是词人蒋捷创作的一首词;词中主旨在于借重虹亭抒发作者在宋亡之后无处容身的隐痛,上片描写了垂虹亭背后的故事,下片叙述了词人吴江之行。这首词语言凝炼,意境奇幻,让人意犹未尽。

作者简介

蒋捷

蒋捷

南宋词人、宋末四大家之一

蒋捷(约1245—1305后),字胜欲,号竹山,阳羡(今江苏宜兴)人,先世为宜兴巨族,咸淳十年进士。宋亡,深怀亡国之痛,隐居不仕,人称“竹山先生”,其气节为时人所重。长于词,与周密、王沂孙、张炎并称“宋末四大家”。其词多抒发故国之思、山河之恸 、风格多样,而以悲凉清俊、萧寥疏爽为主。尤以造语奇巧之作,在宋季词坛上独标一格。有《竹山词》。