孙子兵法·军争篇

sūnbīng··jūnzhēngpiān
sūn yuē fán yòng bīng zhī jiàng shòu mìng jūn jūn zhòng jiāo ér shě nán jūn zhēng jūn zhēng zhī nán zhě wéi zhí huàn wéi
ér yòu zhī hòu rén xiān rén zhì zhī zhí zhī zhě
jūn zhēng wéi jūn zhēng wéi wēi jūn ér zhēng wěi jūn ér zhēng zhòng juān shì juǎn jiǎ ér chù bèi dào jiān xíng bǎi ér zhēng qín sān jiāng jūn jìn zhě xiān zhě hòu shí ér zhì shí ér zhēng jué shàng jiāng jūn bàn zhì sān shí ér zhēng sān fēn zhī èr zhì
shì jūn zhòng wáng liáng shí wáng wěi wáng
zhī zhū hóu zhī móu zhě néng jiāo zhī shān lín xiǎn zhī xíng zhě néng xíng jūn yòng xiāng dǎo zhě néng
bīng zhà dòng fēn wéi biàn zhě
fēng lín qīn lüè huǒ dòng shān nán zhī yīn dòng léi zhèn lüè xiāng fēn zhòng kuò fēn xuán quán ér dòng xiān zhī zhí zhī zhě shèng jūn zhēng zhī
jūn zhèng yuē yán xiāng wén wéi zhī jīn shì xiāng jiàn wéi zhī jīng jīn jīng zhě suǒ mín zhī ěr mín zhuān yǒng zhě jìn qiè zhě tuì退 yòng zhòng zhī zhàn duō jīn zhòu zhàn duō jīng suǒ biàn rén zhī ěr
sān jūn duó jiāng jūn duó xīn shì zhāo ruì zhòu duò guī shàn yòng bīng zhě ruì duò guī zhì zhě zhì dài luàn jìng dài huá zhì xīn zhě jìn dài yuǎn dài láo bǎo dài zhì zhě yāo zhèng zhèng zhī táng táng zhī zhèn zhì biàn zhě
yòng bīng zhī gāo líng xiàng bèi qiū yáng běi cóng ruì gōng ěr bīng shí guī shī è wéi shī quē qióng kòu yòng bīng zhī
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《孙子兵法·军争篇》是春秋时期兵法家孙武创作的一篇散文。讲的是“凡用兵之法”。通过军队对“利”的看重,进行一步步的分析,提出了“风林火山”等概念。从军队的立命之本谈起,一点点引出自己的观点。

作者简介

孙武

孙武

中国春秋时期军事家

孙武(前545—470年),字长卿,中国春秋时期著名的军事家、政治家,尊称兵圣或孙子,又称“兵家至圣”,被誉为“百世兵家之师”、“东方兵学的鼻祖”。其著有巨作《孙子兵法》十三篇,为后世兵法家所推崇,被誉为“兵学圣典”,置于《武经七书》之首。