留别广陵诸公

zuò shào nián jié jiāo zhào yān
jīn luò jùn jǐn dài héng lóng quán
cùn xīn shì suǒ xiàng fēi rán
wǎn jié jué shū liè jīng cǎo tài xuán
kōng míng shù zhuàng shì gāo xián
zhōng huí shèng míng huī hàn líng yún yān
gǎn xià pān lóng duò tiān
huán jiā shǒu qīng zhēn jié qiū chán
liàn dān fèi huǒ shí cǎi yào qióng shān chuān
hǎi guān rén shuì liáo dōng tián
chéng xìng zhào zhōng chuán
lín zuì xiè qiáng shān gōng dǎo biān
kuáng bié chuí diào cāng làng qián
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《留别广陵诸公》是唐代大诗人李白所作的一首五言古诗。此诗是诗人在政治失意之后对自己人生历程的回顾和反省。全诗几乎囊括了诗人一生的主要经历和思想变化,展示了诗人从一个积极的狂人到一个消极的狂人的演变过程。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。