寄李十二白二十韵

shíèrbáièrshíyùn
nián yǒu kuáng hào ěr zhé xiān rén
luò jīng fēng shī chéng guǐ shén
shēng míng cóng zhāo shēn
wén cǎi chéng shū liú chuán jué lún
lóng zhōu zhào wǎn shòu jǐn duó páo xīn
bái lái shēn diàn殿 qīng yún mǎn hòu chén
guī yōu zhào 宿 xīn qīn
wèi yōu zhì jiān quán chǒng shēn
tán lián shì jiǔ jiàn tiān zhēn
zuì liáng yuán xíng shuǐ chūn
cái gāo xīn zhǎn dào shàn lín
chǔ shì héng jùn zhū shēng yuán xiàn pín
dào liáng qiú wèi bàng pín
lǐng yán zhēng sān wēi fàng zhú chén
nián zāo niǎo xiàng lín
xiān huán hàn huáng gōng shì qín
chǔ yán liáng shàng shū chén
yòng dāng shí shuí jiāng chén
lǎo yín qiū yuè xià bìng jiāng bīn
guài ēn chéng chá wèn jīn
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《寄李十二白二十韵》是唐代诗人杜甫创作的思念李白的一首五言排律,杜甫与李白情谊深厚,李白被放逐,杜甫写了不少思念李白的诗,此诗是其中的一首,向李白表示慰问和同情。诗中竭力称赞李白的才华,表达了对他的深厚友谊,也流露出对统治者不公平对待李白这样一位奇才的不满。

作者简介

杜甫

杜甫(诗圣)

唐代著名现实主义诗人

杜甫(712—770),字子美,自号少陵野老。举进士不第,曾任检校工部员外郎,故世称杜工部。宋以后被尊为“诗圣”,与李白并称“李杜”。其诗大胆揭露当时社会矛盾,对穷苦人民寄予深切同情,内容深刻。许多优秀作品,显示了唐代由盛转衰的历史过程,因被称为“诗史”。在艺术上,善于运用各种诗歌形式,尤长于律诗;风格多样,而以沉郁为主;语言精炼,具有高度的表达能力。存诗一千四百多首,有《杜工部集》。

参考资料

  • [1]彭定求 等.全唐诗(上).上海.上海古籍出版社.1986.551
  • [2]陈贻焮.杜甫评传(中).北京.北京大学出版社.2011.461-462
  • [3]于海娣 等.唐诗鉴赏大全集.北京.中国华侨出版社.2010.177-178