丹青引赠曹将军霸

jiāng jūn wèi zhī zi sūn jīn wèi shù wèi qīng mén
yīng xióng suī wén cǎi fēng liú yóu shàng cún
xué shū chū xué wèi rén dàn hèn guò wáng yòu jūn
dān qīng zhī lǎo jiāng zhì guì yún
kāi yuán zhī zhōng cháng yǐn jiàn chéng ēn shù shàng nán xūn diàn殿
líng yān gōng chén shǎo yán jiāng jūn xià kāi shēng miàn
liáng xiāng tóu shàng jìn xián guān jiāng shì yāo jiān jiàn
bāo gōng è gōng máo dòng yīng 姿 shuǎng lái hān zhàn
xiān tiān huā cōng huà gōng shān mào tóng
shì qiān lái chì chí xià jiǒng chāng shēng zhǎng fēng
zhào wèi jiāng jūn juàn jiàng cǎn dàn jīng yíng zhōng
jiǔ zhòng zhēn lóng chū wàn fán kōng
huā què zài shàng shàng tíng qián xiāng xiàng
zhì zūn hán xiào cuī jīn rén tài jiē chóu chàng
zi hán gàn zǎo shì néng huà qióng shū xiāng
gàn wéi huà ròu huà rěn shǐ使 huá liú diāo sàng
jiāng jūn huà shàn gài yǒu shén féng jiā shì xiě zhēn
jīn piào gàn mào xún cháng xíng rén
qióng fǎn zāo yǎn bái shì shàng wèi yǒu gōng pín
dàn kàn lái shèng míng xià zhōng kǎn lǎn chán shēn
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《丹青引赠曹将军霸》是唐代诗人杜甫的作品。此诗开头四句统摄全篇。接着写曹霸在书画上的师承渊源,进取精神,刻苦态度和高尚情操。“开元”以下八句,转入主题,高度赞扬曹霸在人物画上的辉煌成就。“先帝”以下八句,诗人细腻地描写了画玉花骢的过程。“玉花”以下八句,诗人进而形容画马的艺术魅力。最后八句,又以苍凉的笔调描写曹霸流入民间的落泊境况。作者以诗摹写画意,评画论画,诗画结合,富有浓郁的诗情画意,把深邃的现实主义画论和诗传体的特写融为一炉,具有独特的美学意义。

作者简介

杜甫

杜甫(诗圣)

唐代著名现实主义诗人

杜甫(712—770),字子美,自号少陵野老。举进士不第,曾任检校工部员外郎,故世称杜工部。宋以后被尊为“诗圣”,与李白并称“李杜”。其诗大胆揭露当时社会矛盾,对穷苦人民寄予深切同情,内容深刻。许多优秀作品,显示了唐代由盛转衰的历史过程,因被称为“诗史”。在艺术上,善于运用各种诗歌形式,尤长于律诗;风格多样,而以沉郁为主;语言精炼,具有高度的表达能力。存诗一千四百多首,有《杜工部集》。