经乱离后天恩流夜郎忆旧游书怀赠江夏韦太守良宰

tiān shàng bái jīng shí èr lóu chéng
xiān rén dǐng jié shòu zhǎng shēng
zhú shì jiān qióng luàn qíng
jiǔ shí liù shèng jūn yún guà kōng míng
tiān zhì wèi néng wàng zhàn zhēng
shì shè wáng lüè jiāng xuān miǎn róng
shí mìng nǎi miù zhī hǎi shàng xíng
xué jiàn fān shěn wèi wén jìng chéng
jiàn fēi wàn rén wén qiè hǎi shēng
ér dào chū 西 jīng
lín dāng shí kāng kǎi lèi zhān yīng
tàn jūn tǎng cái biāo guān qún yīng
kāi yán yǐn zhàng wèi yuǎn zhēng
ān ruò yún sòng biāo tíng
zhōng jǐn bái luò kūn míng
shí yuè dào yōu zhōu chán ruò luó xīng
jūn wáng běi hǎi sǎo jiè zhǎng jīng
zǒu bǎi chuān yàn rán cuī qīng
xīn zhī què péng yíng
wān tiān láng xié shǐ gǎn zhāng
lǎn huáng jīn tái tiān zhāo wáng
rén guì jùn ěr kōng téng xiāng
tǎng zài shēng jīn bēn wáng
cuō tuó guò guì xiāng
féng jūn tīng xián zuò huá táng
bǎi tài táo rán huáng
zhēng chāng guǎn kāi yán liè shāng
xián háo jiān qīng é duì zhú yǎn chéng xíng
zuì fēn qīng rào fēi liáng
huān wèi zhōng cháo zhì mǎn guī xián yáng
dào yōng wàn rén gōng zhàng yáo xiāng wàng
bié qiān róng yán liáng
yán liáng gǎi jiǔ zhōng héng kuì
hàn jiǎ lián bīng shā chén àn yún hǎi
cǎo yáo shā xīng chén guāng cǎi
bái chéng qiū shān cāng shēng jìng zuì
hán guān zhuàng guó mìng xuán shū
zhǎng sān shí wàn kāi mén xiōng
gōng qīng quǎn yáng zhōng dǎng hǎi
èr shèng chū yóu liǎng jīng suì qiū
zi zhuān zhēng bǐng máo kòng qiáng chǔ
jié zhì fēi huán wén jūn shī yōng xióng
rén xīn shī jiù zéi shì téng fēng
wéi jūn fáng líng chéng jié guān zhōng
xiāng dǐng cān xiá shù yáo quán
mén kāi jiǔ jiāng zhuǎn zhěn xià lián
bàn shuǐ jūn lái xún yáng mǎn jīng zhān
kōng míng shì xié shàng lóu chuán
bǎi jīn zhī ruò yān
guān shòu shǎng fān zhé láng tiān
láng wàn dào 西 shàng lìng rén lǎo
sǎo dàng liù qīng réng wèi shuāng cǎo
yuè piān zhào yóu cāng hào
liáng chēng shén míng shēn rén jiāo dào
tiǎn qīng yún sān dēng huáng lóu
cán chù shì duì yīng zhōu
fán shān jǐn liáo luò tiān qiū
jiāng dài é méi xuě chuān héng sān xiá liú
wàn zhōng lái lián fān guò yáng zhōu
sòng wàn kuàng rán sàn chóu
shā chuāng tiān kāi shuǐ shù 绿
kuī wèi xián shān jiǔ yuè
yuè yàn yǎo tiǎo kuā qiān hóng
lái shàng yún hán xiào chū lián lóng
duì xiǎo chuí shǒu luó chūn fēng
bīn guì qǐng xiū zhǔ rén qíng wèi
lǎn jūn jīng shān zuò jiāng bào kān dòng
qīng shuǐ chū róng tiān rán diāo shì
xìng héng jīn shí zhāo xún
zhū mén yōng shì liè sēn sēn
jiǎn záo zhú shí kāi yíng liú zhǎng qīng shēn
dēng tái zuò shuǐ lùn duō yīng yīn
piàn guì bái nuò qīng huáng jīn
wèi kuì jūn qīng niǎo míng dān xīn
yún jiān què fēi míng tiān shàng lái
chuán wén shè shū zhì què fàng láng huí
nuǎn biàn hán yán yān shēng huī
jūn dēng fèng chí jiǎ shēng cái
jié quǎn shàng fèi yáo xiōng xiào qiān qiū
zhōng tàn cháng wèi guó yōu
jīng pèi jiā liǎng shān huáng dāng zhōng liú
lián jìn yǐn kōng yóu
ān 羿 shàn shè jiàn luò máo tóu
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《经乱离后天恩流夜郎忆旧游书怀赠江夏韦太守良宰》是唐代伟大诗人李白创作的一首自传体长诗,是李白集中最长的一首诗。此诗作于李白从流放夜郎途中被赦免后滞留江夏时,诗人回顾了自己的人生历程,抒发了自己的政治感慨。其中“清水出芙蓉,天然去雕饰”两句流传甚广,可看成李白诗风的写照。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。