长寿乐·繁红嫩翠

chángshòu寿··fánhóngnèncuì
fán hóng nèn cuì yàn yáng jǐng zhuāng diǎn shén zhōu míng mèi shì chù lóu tái zhū mén yuàn luò xián guǎn xīn shēng téng fèi yóu rén xiàn chí zhòu jiāo chē shuǐ jìng xún fāng xuǎn shèng guī lái xiàng wǎn tōng jìn yuǎn xiāng chén
tài píng shì shào nián shí rěn sháo guāng qīng kuàng yǒu hóng zhuāng chǔ yāo yuè yàn xiào qiān jīn chì xiàng zūn qián xiù piāo xuě xiǎng xíng yún zhǐ yuàn cháng shéng qiě fēi rèn hǎo cóng róng tòng yǐn shuí néng zuì
复制 复制
朗读 朗读

作者简介

柳永

柳永

北宋著名词人

柳永(约984—1053),字耆卿,初名三变,字景庄,崇安(今属福建)人。景祐元年(1034年)进士。官至屯田员外郎。排行第七,世称柳七或柳屯田。为人放荡不羁,终身潦倒。善为乐章,长于慢词,以描写歌妓生活、城市风光以及失意文人羁旅行役的生活等题材为主,语多俚俗,尤善铺叙形容,曲尽其妙。词风婉约,词作甚丰,是北宋第一个专力写词的词人,对北宋慢词的兴盛和发展起过重要作用。有《乐章集》。

参考资料

  • [1]薛瑞生.柳永词选.北京市:中华书局,2005年1月第1版:15-16
  • [2]叶嘉莹 等.柳永词新释辑评.北京市:中华书局,2005年1月第1版:534-536