古大梁行

chéng mǎng cāng ráo jīng zhēn huāng chéng chóu shā rén
wèi wáng gōng guān jìn shǔ xìn líng bīn suí huī chén
zuó xióng jiù cháo shì xuān chē zhào yào耀 zhōng
jūn róng dài jiǎ sān shí wàn guó lián yíng qiān
quán shèng lùn gāo tái chí cún
dàn jiàn kōng cǎo gēn
tiān yáo luò shāng huái怀 bào jiàn bēi duì qiū cǎo
xiá yóu chuán zhū hài míng xíng rén shàng shí mén dào
bái huáng jīn wàn hóu bǎo dāo jùn tián shān qiū
nián dài liáng wèn wǎng lái wéi jiàn shuǐ dōng liú
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《古大梁行》是唐代诗人高适的代表作之一,作于作者与李白、杜甫同游大梁之时。此诗描写战国时魏国国都的强盛与衰落,借咏怀古迹寄寓了深沉悲凉的兴亡之叹,流露出了自己的身世之感。诗人善于寓感慨于写景之中,情景高度融合,使兴亡之叹和身世之感,从鲜明的形象中自然流出。全诗音律顿挫回环,格调苍凉古拙,感慨深沉,意味悠长。

作者简介

高适

高适

唐朝中期名臣、边塞诗人

高适(704—765),字达夫,一字仲武,渤海蓚(今河北景县)人。早年仕途失意。后来客游河西,先为哥舒翰书记,后历任淮南、四川节度使,终散骑常侍。封渤海县侯。其诗以七言歌行最富特色,笔力雄健,气势奔放。边塞诗与岑参齐名,并称“高岑”,风格也大略相近。有《高常侍集》。